Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 163



Chương 163: Vô tình gặp mặt

Hàn Thiên Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô ta tỏ vẻ như không thể tin được. Nguồn tài nguyên tốt như vậy mà cô ta lại đưa cho Hàn Thiên Nguyệt được sao?

Cô ta có một mối quan hệ bình thường với chị Lira và thậm chí Hàn Thiên Nguyệt không thể nhớ được tên của cô ta là Lira hay Sila. Cho nên cô ta hỏi: “Thật sao?”

“Ôi tổ tiên bé bỏng của tôi, đó hoàn toàn là sự thật. Thời gian gấp rút, nếu không tôi sẽ không tìm cô. Chủ yếu là làm cho bầu không khí thêm phần náo nhiệt và khiêu vũ với mấy ông chủ lớn đó thôi. Tôi nói cho cô biết, dù chỉ là trò chuyện thôi nhưng đến lúc phân công công việc thì cô sẽ được để mắt tới đó.

Hai mắt Hàn Thiên Nguyệt sáng lên, mặc dù bây giờ tất cả sinh viên tốt nghiệp đại học đều được phân công công việc nhưng vấn đề là công việc được phân đến các thành phố ở địa phương hay đi đến quận, thị trấn, hoặc thậm chí là xó xỉnh nào đó sẽ hoàn toàn khác nhau.

Ai chẳng muốn được phân vào chốn phồn hoa đô hội mà còn được cấp nhà cho nữa chứ.

“Để tôi đi lấy chút đồ rồi hãy đi.” Hàn Thiên Nguyệt vội vàng nói.

“Có cái nào đẹp thì lấy một cái. Nhìn đẹp đẹp chút là được rồi. Mặc váy đi, rồi vừa đi vừa bổ sung thêm số người.”

“Tôi gọi cho bạn cùng phòng của tôi”

Hàn Thiên Nguyệt chạy một mạch lên lầu. Đây chắc chắn là một cơ hội, cô ta biết đây chính là một cơ hội hiếm có. Có lẽ đây chính là bước ngoặt số phận của cô ta. Trong mấy năm học đại học đã cho cô ta tiếp xúc với xã hội muôn màu và khiến cô ta hiểu ra rằng muốn thay đổi vận mệnh thì không nhất thiết phải dựa vào kết quả học tập mà là phần lớn là dựa vào các mối quan hệ.

Trở lại ký túc xá, Hàn Thiên Nguyệt liếc mắt nhìn xung quanh. Cô ta nhìn chằm chằm vào Từ Linh Đan rồi nhấc cái túi trên giường lên và nói: “Từ Linh Đan, em thay bộ váy này vào đi.”

“Hả, chị Nguyệt à. Bộ váy đó rất đắt, em sợ làm bẩn nó.”

“Kêu em mặc thì em cứ mặc đi. Nhiều chuyện quá Hàn Thiên Nguyệt mắng.

Những người khác trong ký túc xá đều nhìn hai người họ. Trong phòng này, Từ Linh Đan là người nghe lời Hàn Thiên Nguyệt nhất.

“Kêu em mặc thì cứ mặc đi, chị Nguyệt sẽ dẫn em đi trải nghiệm cuộc sống và ăn cơm tây”

“Chúng ta vẫn nên ăn cơm gạo tẻ đi.”

“Có cơm gạo tẻ ăn đã tốt rồi, còn tốt hơn những người tự mang thức ăn đến hoặc thậm chí dùng phiếu thực phẩm

Từ Linh Đan mặc quần áo xong thì đi xuống lầu, sau đó ra khỏi trường rồi lên xe. Lục Tam Phong đã nói chuyện điện thoại với Đỗ Lam Minh cả buổi sáng, sau đó có cuộc họp với quản lý tài vụ

Lý qua điện thoại nên đường dây điện thoại của anh vẫn cứ bận suốt.

Hôm nay là ngày thứ hai có lãi của công ty thực phẩm Phong Giai. Tình hình chúng tương đối tốt, doanh số bán hàng tương đối ổn định và duy trì ở mức khoảng bảy tỷ. Đối với việc buôn lậu và lắp ráp, Cao Chí Dũng một mực từ chối. Ngược lại, Đỗ Lam Minh tỏ vẻ có thể tiến hành và đưa ra một phương án khác cho Lục Tam Phong.

Không thể để cho Lục Tam Phong ra mặt mà tìm một vài người làm thay anh. Nếu bị bắt thì những người này sẽ gánh tội thay, nếu kiếm được lợi nhuận thì hãy để quản lý Lý hợp nhất lợi nhuận về tài chính. Hàng hóa buôn lậu sinh lời rất cao và họ có thể nhanh chóng rót vốn cho công ty thực phầm Phong Giai. Như vậy họ sẽ không hoảng sợ khi đối đầu với Wahaha nữa.

Lục Tam Phong thừa nhận rằng anh đã rất kích động khi nghe về kế hoạch này, nếu anh không biết rằng các cuộc điều tra buôn lậu sẽ bắt đầu sau bảy hoặc tám năm, một số vụ thậm chí còn có từ sau năm hai ngàn.

Muốn đi lâu dài thì phải vệ sinh phần đuôi sạch sẽ, ít nhất là không quá bẩn.

Kỳ thật, tối hôm qua Lục Tam Phong cũng rất lo lắng. Anh vừa tỉnh lại sau cuộc chiến với Wahaha, giờ lại phải tiếp tục chiến đấu. Thành thật mà nói, thời gian thành lập của công ty thực phầm Phong Giai quá ngắn, không thể tiêu tốn năng lượng thêm được nữa.

Wahaha đã thành lập được bốn năm và đã có vị thế vững chắc. Ngay cả khi công ty thực phầm Phong Giai bắt đầu chỉ là một xưởng nhỏ thì cũng chỉ mới có một năm. Nếu Lục Tam Phong được giao thêm một năm nữa thì tuyệt đối sẽ không thua kém tổng giám đốc Tôn.

Những người biết rõ về Lục Tam Phong đều dành cho anh một sự ngưỡng mộ khó tả. Anh đã làm được những điều mà người khác không dám nghĩ tới. Những người sùng bái cuồng nhiệt này không chỉ có quản lý cấp cao như Cao Chí Dũng, Đỗ Lam Minh mà còn có cả Trương Phượng Tiên.

Thậm chí một nghiên cứu sinh tốt nghiệp từ nước ngoài trở về còn tôn thờ Lục Tam Phong còn hơn là người thầy đã hướng dẫn cô ta nữa.

Buổi trưa Lục Tam Phong đến nhà ăn để ăn cơm, anh nghĩ lát nữa sẽ đi tìm Kim Ngọc Anh. Chắc chắn cô ta rất muốn tham gia buổi vũ hội của học sinh sinh viên. Sẵn tiện anh sẽ mua cho cô ta một bộ dạ hội thật đẹp và làm thêm một chút trò bịp bợm.

“Xin hỏi anh có phải là anh Lục ở phòng 8888 không a?” Một người phục vụ bước đến với nụ cười trên môi.

“Vâng, có chuyện gì à?”

“Anh có điện thoại ạ. Người ở bên kia đầu dây nói rất gấp ạ, chúng tôi đã chuyển tiếp cuộc gọi đến nhà ăn rồi. Xin hỏi anh có nghe không a?”

“Của ai vậy nhỉ?” Lục Tam Phong khẽ nhíu mày, anh vừa gọi cho Cao Chí Dũng và Đỗ Lam Minh xong. Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Anh đi đến chỗ để điện thoại của nhà ăn và trả lời điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”

“Tổng giám đốc Lục, là tôi.” Giọng Tô Ái Linh phát ra từ đầu dây bên kia: “Tôi đã đợi cuộc gọi của anh cả buổi sáng, nhưng đường dây của anh cứ bận suốt nên đành phải gọi điện cho quầy lễ tân. Tối nay có một buổi tiệc xã giao của các bạn bè trong giới thương nhân địa phương, tôi giới thiệu cho anh đến làm quen”

“Tổng giám đốc Tôn có ở đó không?” Lục Tam Phong hỏi thẳng.

“Không “Vậy thì buổi tiệc này của cô không được rồi. Bây giờ ở tập đoàn tài chính nơi này ai mà không biết anh ta chứ. Nếu không có anh ta thì sao còn gọi là tập đoàn tài chính được chứ?”

“Tổng giám đốc Lục à, vừa nhìn là biết anh không hiểu chúng tôi rồi. Có người thích thể hiện, có người không. Ở đó có rất nhiều ông chủ của đủ mọi ngành nghề. Những người bạn tối nay của tôi đều làm buôn bán bên ngoài.

“Đại hội buôn lậu à?”

“Tôi hi vọng anh có thể tới. Tôi nghĩ là anh sẽ tới, chúng ta có thể làm bạn bè với nhau. Anh nghĩ như thế nào?”

“Đưa địa chỉ đi, đến lúc đó hãy nói.

“Một tiếng đồng hồ nữa sẽ có một đoàn xe đậu ở tầng dưới, năm chiếc Mercedes-Benz và một chiếc Rolls-Royce. Đoàn xe này vẫn đậu ở đó đến tám giờ tối, anh có thể lên xe bất cứ lúc nào.”

“Biết rồi.” Lục Tam Phong nói xong liền cúp điện thoại.

Sau khi ăn xong, Lục Tam Phong đi thẳng về phòng. Đầu tiên anh gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi và nói chuyện với Như Lan một lúc rồi cúp điện thoại, sau đó đi ngủ.

Tô Ái Linh biết Lục Tam Phong nhất định sẽ tới dự buổi tiệc trà này.

Cô ta không được học hành nhiều nhưng lại là một người phụ nữ thông minh. Chắc chắn Lục Tam Phong đến trước vài ngày không phải chỉ để hòa giải với Wahaha vì hai bên đã trở nên như thế này thì đến sớm mấy ngày cũng không giúp được bao nhiêu.

Nhưng anh có mục đích gì khác nữa thì Tô Ái Linh không thể biết được chính xác Lục Tam Phong muốn gì. Lúc đầu cô ta nghĩ rằng Lục Tam Phong đến đây để gây quỹ từ thiện vì trước đó Cao Chí Dũng đã tài trợ giúp cô ta xây một cây cầu. Trên phương diện này thì tất cả đều là tình người.

Nói trắng ra, trước đó Cao Chí Dũng đã bán Lục Tam Phong để đổi lấy cơ hội tài trợ.

Đoàn xe đỗ ở tầng dưới khiến người đi qua đi lại đều ngó xem. Một đội hình xe đông đúc như vậy là điều hiếm thấy, nhất là khi Rolls-Royce lại mang biển số 88888 và là một chiếc bánh xe nước trên boong.

Tuy nhiên, ở vùng ven biển này thì có rất nhiều Rolls-Royce và Bentley có bánh xe nước.

Một số người chờ đợi trên xe đã bắt đầu nên nóng.

“Đã sáu giờ rưỡi rồi, chúng ta trở về ăn cơm đi? Tôi nghĩ không chừng người này sẽ không xuống lầu đâu”

“Kiên nhẫn đi, tổng giám đốc Tô nói đợi đến tám giờ.

“Người này là nhân vật nào mà lại quan trọng đến như vậy chứ?”

“Nghe nói là một người làm trùm ở miền Bắc, rất giỏi. Ở chỗ chúng ta không nghe thấy tiếng tăm gì chứ ở chỗ người ta là bậc vua chúa đó.”

“Không phải tổng giám đốc Tô nói là một thanh niên trẻ tuổi mới có hai mươi mấy tuổi thôi sao? Những nhân vật lợi hại như vậy, người nào mà chúng ta chưa từng đưa đón qua chứ?”

Đúng bảy giờ tối, Lục Tam Phong ngủ dậy. Anh thản nhiên mặc một cái quần cộc cùng áo ngắn tay rồi đi xuống lầu. Anh liếc nhìn đoàn xe rồi mở cửa lên xe ngồi. Đoàn xe lập tức quay đầu phóng vút đi.

Khu Hồ Tây. Nơi đây đúng thật là một khu trù phú, cho dù là bây giờ hay ba mươi năm sau đi chăng nữa. Cách Hồ Tây đường kính không quá một dặm là một khu biệt thự có tên là nơi tụ họp của tư nhân.

Nhìn từ bên ngoài, bức tường bao quanh sân cao chót vót, cánh cổng bằng đồng nguyên chất và hai con sư tử to lớn cánh cửa vô cùng uy nghiêm nhưng bên trong thỉnh thoảng lại có tiếng nói cười ầm ĩ.

Đi qua cổng là phòng khách rộng lớn được chạm trổ rồng phượng, gạch đá tráng men tạo cho người ta một cảm giác đây là phong cách hoàng gia. Đi qua cánh cửa là một cái đài phun nước khổng lồ đầy màu sắc, nước được dẫn từ Hồ Tây đến đây. Những ánh đèn nhiều màu sắc càng tạo nên khung cảnh đặc biệt bắt mắt.

Ngay sau đó là một cái hồ bơi lớn, hồ bơi suối nước nóng. Cách đó không xa là bàn tiệc trái cây, có rất nhiều các đầu bếp đang chờ làm các món ăn. Ai muốn gọi món gì thì cứ tùy ý gọi. Ở đây không có gì là không làm được, chỉ có cái mà bạn không nghĩ ra mà thôi.

Có khoảng chừng ba mươi bốn mươi cô gái đang ngồi ở phòng tiếp khách, họ đều ngẩn ngơ sững sờ trước sự xa hoa lộng lẫy của nơi đây. Lần đầu tiên họ biết thế nào gọi là xa hoa lãng phí.

“Rượu chứa đầy hồ và thịt chất đầy rừng”

Đây là đánh giá của Từ Linh Đan về nơi này, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng khao khát có được nó.

“Mỗi người hãy tự sửa soạn lại bản thân rồi đi xuống cầu thang tiến vào hội trường. Tôi nói với các bạn là có thể ăn bất cứ thứ gì mà các bạn muốn và chơi đùa thoải mái.

Lát nữa các tổng giám đốc sẽ đến, các bạn hãy khiêu vũ hay làm gì đó để không khí nóng lên. Không được tụ tập tụm năm tụm bảy, biết chưa?”

Chị Lira vội vàng nói: “Hai em chuẩn bị vào đi, tôi ở đây chờ các em. Thông minh lên một chút, rất nhiều cơ hội đang chờ các em ở phía trước đó.

Những cô gái này về cơ bản đều có chút nhan sắc, ngay cả Hàn Thiên Nguyệt cũng có vẻ bình thường khi đứng trước mặt họ.

Nơi tổ chức đã có vài người đến rồi, mấy ông chủ lớn đang tụm năm tụm ba tán gẫu với nhau. Thường thường đều tán gẫu với các cô gái, bầu không khí đã trở nên rất hài hòa.

Trên chiếc ghế sô pha trong phòng nghỉ ngơi của tòa nhà chính, Tô Ái Linh nằm nửa người trên ghế sô pha để lộ ra dáng vẻ kiêu hãnh của cô ta.

“Vẫn còn chưa lên xe à?”

“Tài xế nói rằng đã lên xe rồi và đang trên đường gấp rút đến đây ạ.

“Vậy thì tốt, tôi đi thay đồ đã. Những người khác thế nào rồi?”

“Về cơ bản đã đến đông đủ ạ. Tổng giám đốc An muốn gặp cô a.”

“Để sau hãy nói đi. Không phải anh ta chỉ vì đợt hàng vừa rồi thôi sao, để anh ta suy nghĩ xem ai đúng ai sai rồi mới nói chuyện với tôi. Tô Ái Linh bước vào phòng thay đồ mà không hề nhìn lại.

Đã vào trong được nửa tiếng. Hàn Thiên Nguyệt vốn tưởng rằng những ông chủ này câu cá rất giỏi, nhưng không ngờ họ lại chỉ nói vài câu lịch sự và khen vài câu xinh đẹp rồi thôi, cũng không có động thái gì nữa.

Ở đây bọn họ đều là người quen, không thể làm quá tục tĩu nên chỉ đành giữ dáng vẻ nhã nhặn lịch sự mà thôi.

Điều quan trọng nhất là ở đây nhan sắc của Hàn Thiên Nguyệt chỉ ở mức trung bình, có một vài cô gái có thể so sánh với người mẫu thì còn tán gẫu được với một vài ông chủ.

Hàn Thiên Nguyệt đã sa sút đến mức chỉ có thể ăn buffet, còn Từ Linh Đan thì lại càng không hề làm trò gì cả.

“Làm sao lại để tuột mất cơ hội tốt như vậy được chứ, tôi phải tìm cách thu hút sự chú ý của mấy ông chủ này” Hàn Thiên Nguyệt không cam tâm nói.

Đoàn xe dừng lại trước cổng, Lục Tam Phong xuống xe nhìn cánh cổng lớn bằng đồng thì đã ngửi thấy mùi thanh sắc khuyển mã bên trong rồi. Anh khẽ hừ nhẹ một tiếng nghĩ thầm hy vọng tối nay sẽ thu hoạch được chút gì đó chứ không phải đến đây để xem bọn người giàu này tiêu tiền như thế nào. Cánh cửa vừa mở ra, Lục Tam Phong bước vào. Anh vừa đi qua phòng khách phía trước liền nhìn thấy Hàn Thiên Nguyệt đứng cách đó không xa, trên tay cô ta là một cái đĩa trái cây và bên cạnh là người bạn cùng phòng.

Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Hàn Thiên Nguyệt nở nụ cười. Cô ta đưa mắt nhìn Lục Tam Phong và nghĩ thực sự không biết anh làm cách nào mà trà trộn được vào nơi này.