Chương 190
Một đám người xung quanh trừng to mắt mà nhìn chằm chằm, thì thầm to nhỏ bàn xem hai người có quan hệ gì, nhưng đến lúc Lục Tam Phong quay lại, tất cả đều im lặng.
Lúc này đã gần hai giờ, thời tiết có hơi oi bức, ở hậu trường mở điều hoà mát mẻ, xe vừa mới ngừng ở cửa Trương Phượng Tiên đã mở cửa xe, nói: “Đã chuẩn bị thoả đáng, mọi người cũng đến đông đủ hết rồi.”
“Được đó, chuyện này cô lo liệu tốt lắm.” Lục Tam Phong bước xuống xe, nói: “Từng tổ chức một sự kiện lớn như vậy, còn có bằng cấp của cô nữa, đi chỗ khác làm gì cũng không thành vấn đề, tổng giám đốc đồng kia ở đâu vậy?”
“Đang ở trong phòng đó, tôi làm việc mệt như vậy, lại vẫn không có tiền lương.”
“Rồi rồi rồi, phát lương cho cô đây.” Lục Tam Phong cất bước đi vào phía bên trong.
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hơi mập mạp đứng trước mặt Lục Tam Phong, ông ta mặc một bộ âu phục, thoạt nhìn không quá phù hợp với khí chất của mình.
“Xin chào.” Lục Tam Phong nói hai câu xã giao, giơ tay ra muốn bắt tay.
Những gì cần bàn bạc đều đã bàn bạc xong xuôi hết, hôm nay chỉ là một cái nghi thức mà thôi. Lúc gần lên sân khấu, Lục Tam Phong hỏi Trương Phượng Tiên vài câu: Hôm nay không có phỏng vấn với truyền thông đúng không, à mà ảnh chụp đăng báo đừng để nét quá.
Trương Phượng Tiên cũng hiểu là anh không muốn lộ diện quá nhiều trước công chúng, gật đầu vài cái đáp rằng đã sắp xếp ổn thoả hết rồi.
1 giờ 50 phút chiều, người dẫn
Chương trình lên sân khấu giới thiệu vài phút, trầm giọng trình bày: “Tiếp theo đây chúng ta hãy dùng một tràng pháo tay để nhiệt liệt hoan nghênh người phụ trách của đoàn – đội Đổng Khiếu Thiên và chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn điện tử và khoa học kỹ thuật Thủy Hoàn – ngài Lục Tam Phong!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên khắp hiện trường, Lục Tam Phong cất bước đi lên, vẫy tay với mọi người, bước lên sân khấu bắt tay với tổng giám đốc Đổng, rõ ràng là đối phương chưa từng thấy những trường hợp như vậy, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi, đến cả khuôn mặt cũng cứng đờ.
“Kế tiếp xin mời tổng giám đốc Lục có đôi lời chia sẻ với mọi người về việc thu mua đoàn đội của tổng giám đốc Đổng”
Lục Tam Phong nhận lấy micro, ngồi xuống chỗ ngồi ý bảo rằng Đổng Khiếu Thiên cũng ngồi xuống. Đối phương ngồi xuống rồi nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, chúng ta bớt thủ tục rườm rà đi, ký tên luôn là được rồi.”
Lục Tam Phong không phản ứng lại ông ta, mình đốt nhiều tiền như vậy, bày ra một trận hoành tráng như vậy mà chỉ ký tên rồi đi thì sợ là thiệt thòi tới mức đêm nay về không ngủ được mất.
“Chắc có lẽ rất nhiều bạn phóng viên không biết nhiều về tôi. Tôi là một người phương Bắc, mới đi du học nước ngoài về ba năm trước, học chuyên ngành kỹ thuật điện tử, thật ra có một tấm lòng muốn bảo đáp tổ quốc, nhưng tôi nhận ra là đừng nói đến công trình kỹ thuật điện tử lớn, đến một chiếc TV nhỏ bé chúng ta vẫn còn phải mua của người nước ngoài.”
“Tôi đau lòng lắm các bạn ạ, năm ngoái tôi đã đi khảo sát không ít công ty trong nước, nhưng thực sự có thể cạnh tranh lại với công ty nước ngoài thì không có lấy một cái. Vậy nên tôi muốn thu mua đoàn đội của ngài Đổng, chính là vì muốn nói với các đoàn đội kỹ thuật và các công ty có kỹ thuật độc quyền của nước ta rằng tôi không tiếc tiền, thứ tôi muốn là nhìn thấy tất cả mọi người dân nước mình đều dùng TV của nước mình!”
Những lời này của Lục Tam Phong rất được lòng mọi người, tiếng vỗ tay vang lên khắp hiện trường, đến cả tổng giám đốc Đổng cũng chầm chậm ngồi thẳng người lên, trên khuôn mặt toát lên vài phần tự hào.
Đây là lần đầu tiên cải tiến công nghiệp, lấy TV, tủ lạnh, thép không gỉ làm chủ đạo, công nghệ lõi trong điện gia dụng và công nghệ tinh luyện thép có thể phát huy rực rỡ trong thời đại này.
Hàng giả hàng nhái phỏng theo các nhãn hiệu nước ngoài liên tục hoành hành ở trong nước, còn sản phẩm điện gia dụng của nước mình thì lại không có khởi sắc. Đến năm 96 97, một phần năm số đồ điện gia dụng đều đến từ trong nước.
Cũng bắt đầu từ lúc này, cứ mỗi mười năm sẽ tiến hành một đợt cải tiến công nghiệp, bốn năm năm trước lúc đó sẽ có những thay đổi cực kỳ lớn, từ đầu thập niên 90 đến cuối thập niên 90, từ đầu những năm 2.
đến năm 2010, lại nhìn thêm đối lập của những năm đầu thập kỷ 2010 với mười năm sau.
Hơn 3 giờ, Lục Tam Phong mới ngừng thao thao bất tuyệt, có vài cô bé còn nghe đến rơi lệ, lễ tân đã đến, bưng khay đứng thành hai hàng, bên trong khay chứa văn kiện hợp đồng.
Lục Tam Phong ngồi xuống ký tên, hai người đứng lên trao đổi hợp đồng, tiếng máy ảnh chụp ảnh tách tách vang lên liên tục không dứt suốt hai phút.
“Cảm ơn các bạn phóng viên đã đến đây, tiếp theo sẽ thời gian là phỏng vấn riêng với tổng giám đốc Lục, các bên truyền thông đã liên hệ trước với xin mời đi theo tôi.”
Trương Phượng Tiên đứng ở trên sân khấu nói.
Vào đến hậu trường, Lục Tam Phong thở phào một hơi, nhận lấy chai nước uống một ngụm, quay qua hỏi Trương Phượng Tiên: “Sao rồi?”
“Anh đúng là thiên tài nói dối đó, mở miệng là bịa được, còn du học nước ngoài về, nhưng mà chuyện anh kể bị kỳ thị ở Mỹ nghe chân thực đó, tìm đâu ra vậy?”
“Nói bừa đó.”
Tất nhiên Trương Phượng Tiên không tin, thậm chí cô còn có cảm giác Lục Tam Phong thật sự từng sống ở Mỹ, cái cảm giác đồng cảm sâu sắc này còn là vì cách thức thị bắt nạt của bên đó là người ngoài không có cách nào tưởng tượng ra được.
“Tôi chỉ tò mò rằng tại sao anh phải dùng danh nghĩa của công ty mới, không dùng danh nghĩa chủ tịch của Thực phẩm Phong Giai để làm?”
“Coi như là cái khởi đầu mới, lại nói thêm, Phong Giai ở bên này không có con đường tiêu thụ, không ai biết đến, là Phong Giai hay Thủy Hoàn cũng chẳng có gì khác biệt, cũng là để tự nhủ với bản thân rằng phải chuyển trọng tâm công việc sang Thủy Hoàn.” Lục Tam Phong tìm một chỗ vừa định ngồi xuống đã thấy Đổng Khiếu Thiên đi tới.
“Tổng giám đốc Lục, khi nào đưa tiền vậy?”
“Theo như hợp đồng, trong vòng mười ngày làm việc sẽ chuyển đến tài khoản chỉ định của ông.”
“À vậy không còn chuyện gì của tôi nữa nhỉ, vậy tôi đi đây, à đúng rồi không phải là còn cần cùng nhau chuyển nhượng sau, bây giờ phải làm việc luôn hả?”
“Không cần đâu, một mối làm ăn thôi mà, vài hôm nữa ông ký tên sang tên quyền độc quyền sang danh nghĩa của công ty tôi là được.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lục, cậu là người tốt, chúc cậu phát tài to.” Ngay cả Đổng Khiếu Thiên cũng cảm thấy rằng món tiền này đến thực sự quá dễ ràng, khách sáo hơn nửa ngày mới rời đi.
Trương Phượng Tiên ngồi xuống, nói: “Với ông ta mà nói thì thật đúng là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.
“Bình thường thôi, trên thế giới này luôn luôn có người may mắn. Chỉ cần đạt được mục đích của tôi thì đừng nói bảy tỷ, dù có là bảy mươi tỷ cũng chẳng hề gì.” Lục Tam Phong xem giờ rồi nói: “Phỏng vấn đi, làm xong sớm còn về sớm chờ điện thoại”
Thứ gọi là phỏng vấn riêng, chẳng qua là một đám ngồi khen lẫn nhau. Lục Tam Phong muốn thể hiện cho mọi người xem một cái hình tượng, ấy là ngu ngốc lắm tiền bộp chộp, chỉ có như vậy thì những bên thật sự có kỹ thuật, có năng lực mới không chần chừ mà lao về bên anh.
Lúc tất cả phóng viên đi hết đã là năm giờ chiều, tổng giám đốc Hồng, tổng giám đốc Hầu, tổng giám đốc Trương đều gọi điện lại đây, nói một đống lời hay, mời Lục Tam Phong buổi tối cùng đi ăn cơm. Trong điện thoại tổng giám đốc Trương còn nói ông ta đã giúp Lục Tam Phong nghe ngóng được rằng có một đội có độc quyền kỹ thuật sản xuất màn hình TV có màu, giá cả cũng rẻ, tầm vài trăm tỷ là có thể mua.
Lục Tam Phong trực tiếp từ chối, anh có thể thể hiện ra hình tượng của một tên ngốc trước mặt đại chúng, nhưng thật sự coi anh là tên ngốc thì hơi thiếu đạo đức rồi đó. Dùng hai triệu để mua một cái đội vô dụng như vậy đã đủ để khiến Tô Ái Linh bị hố thảm rồi.
Thay một bộ quần áo, Lục Tam Phong vừa đi ra đến cửa đã nhìn thấy Tô Ái Linh đang đứng ở cửa, Trương Phượng Tiên nhìn thấy cô ta thì hơi sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Cái đồ lẳng lơ này đến từ lúc nào vậy?”
“Lúc chiều.”
“Anh lại chọc cô ta để làm gì vậy hả?
“Tôi không có chọc cô ta.” Lục Tam Phong có hơi cạn lời, đối với Tô Ái Linh anh quả thực có hơi thất bại, thịt dê đã không ăn được lại còn dính cả thân mùi tanh.
Vốn dĩ muốn dựa vào thế lực quan hệ của coi ta để giúp mình giải quyết vấn đề chủa yếu của nhà máy TV cuối cùng lại biến thành như vậy.
“Cục cưng bận việc xong rồi à?”
Tô Ái Linh mặt mũi tươi cười bước đến.
“Gần xong rồi, dạo này ở đây nóng lắm, hay là em đi về trước đi, đợi anh làm xong việc rồi đến tìm rm, được không?”
“Không muốn, người ta cứ muốn ở cạnh anh cơ, anh mệt rồi nhỉ, chúng ta đi ăn cơm thôi, vừa nãy tôi thấy nhiều có phóng viên quá, có phải là hơi khoa trương chút rồi không?”
“Về khách sạn ăn vài miếng là được.” Lục Tam Phong vỗ vai cô ta vài cái rồi nói: “Về đã rồi nói.”
“Đi xe em đi!”
“Không cần đầu, chúng tôi có xe rồi.” Trương Phượng Tiên vừa nói vừa mở ra cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Trên đường trở về, Trương Phượng Tiên dùng giọng the thé nhại lại: “Ai da cục cưng, lại còn tình yêu ơi, ghê chết mất, phụ nữ ba mươi tuổi còn làm nũng, tôi suýt thì nên ra rồi, thế này mà anh cũng nhịn được à?”
“Được rồi đó, đừng nhắc lại nữa!”
“Anh muốn gì vậy? Anh có chiếm được lợi gì từ chỗ người ta không?”
Trương Phượng Tiên buông vô lăng, khoa tay múa chân một lúc ở trước ngực mình, trào phúng mà hỏi: “Chỉ chiếm được mỗi cái này thôi chứ gì?”
“Cô lái xe đàng hoàng đi!”
Tay Lục Tam Phong day day mày, với người phụ này anh cũng có hơi đầu đầu, hít sâu một hơi, nói: “Bọn tôi là kỳ phùng địch thủ đó. Người phụ nữ này có thể phát triển được như hôm nay tuyệt đối không đơn giản, không chỉ là năng lực leo lên cành cao mà càng quan trọng là cô ta là một người không có giới hạn.”
“Người ta thật đúng là dây leo, chỉ muốn quấn chặt lấy cây đại thụ là anh thôi, thậm chí còn muốn ngủ cùng anh một đêm. Một người phụ nữ ba mươi tuổi mà chiếm được anh cũng coi như chiếm hết lợi lộc, còn tiền lời ba trăm rưỡi tỷ trao đổi tôi cảm thấy anh không lấy được rồi.”
“Tôi cũng không có ý định lấy, không nghĩ vội, cứ làm từng bước một.” Lục Tam Phong điều chỉnh lưng tựa của ghế ngả về sau một chút, ngả lưng vào nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Ái Linh đuổi theo đến đây cũng không phải là vì nhớ Lục Tam Phong, cô ta nghe nói rằng cái đội rác rưởi kia thực sự bán được bảy tỷ, lại còn mời đến một đám đông phóng viên, không ngừng phô trương thì đã cảm thấy không hợp lý.
Xe dừng ở trước cửa khách sạn, Tô Ái Linh đứng chờ cạnh cửa khách sạn. Lục Tam Phong mới vừa xuống xe cô ta đã tươi cười tiến đến ôm ngay lấy tay Lục Tam Phong, nói: “Ở một đêm ở đây chắc là rất đắt nhỉ?”
“Còn tạm, khoảng mấy chục triệu.”
“Đắt quá đi, tiết kiệm chút, em ở cùng anh là ổn.”
“Nếu mà muốn tiết kiệm thì bớt luôn cả của tôi đi, tôi ngủ trên giường, tổng giám đốc Lục ngủ dưới đất, cô ngủ trên sô pha, xong việc.”
Trương Phượng Tiên đề nghị.
“Sao chỗ nào cũng có cô vậy hả? Đi làm việc của cô đi, ai vậy chứ? Cấp dưới của anh cũng không thức thời quá rồi đấy.”
“Được rồi được rồi, ăn cơm trước đã.”
Lục Tam Phong đi về phía cửa khách sạn, Tô Ái Linh vội vàng đuổi theo, một phát chộp lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh còn chưa nói với em đâu, mở hội gặp mặt phóng viên làm gì, làm rùm beng hết cả lên.”
“Không làm gì cả, không liên quan đến em.”
“Anh không yêu eml”
“Đúng vậy.” Lục Tam Phong dừng bước nhìn cô ta, nói: “Tình yêu sẽ biến mất, cho nên chúng ta ai đi đường nấy.”
Tô Ái Linh trăm triệu lần không nghĩ đến anh sẽ thẳng thừng như thế, hậm hực hơn nửa ngày rồi nói: “Không sao hết, tôi yêu anh là được rồi, chúng mình ăn cơm tối trước đi.”
Lúc ăn cơm, Lục Tam Phong bóng gió hỏi Tô Ái Linh liệu có thể cung cấp cho anh nhiều thứ hơn không, Tô Ái Linh không trả lời màm ngược lại liên tục truy vấn, bao giờ mới đưa hàng vào nhà máy, cô ta đã biết được là mấy cái nhà máy chỉ cần một kỳ là đã xây xong rồi.