Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 196



Chương 196: Có rất nhiều tiền!

Lục Tam Phong uể oải đánh giá cô ta, đặt đồ ăn xuống trước mặt mình, nói: “Tổng giám đốc Tô, cô ở đây cũng chẳng có việc gì làm, nhà máy của cấp dưới nhà cô to như thể, không về xem xét kĩ à?”

“Đã có cấp dưới làm rồi, tôi cũng chẳng có việc gì, ở đây với anh tốt biết bao nhiêu? Anh thấy phiền hả?”

Trong giọng Tô Ái Linh có mấy phần chất vấn.

“Sao thế được? Chuyện nhà máy ấy à, thật sự không phải trong chốc lát là xong, không phải nói…

“Từ hôm nay trở đi, không nhắc đến chuyện nhà máy nữa, càng không nói đến chuyện lắp ráp.” Tô Ái Linh cắt lời anh, chống cằm, mở to mắt nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, chớp mắt phóng điện: “Từ hôm nay trở đi, chỉ nói tôi yêu anh.”

Lục Tam Phong cảm thấy được tim mình co rút thật mạnh, vì anh không hiểu rõ đối phương có ý gì, sững sờ vài giây, sau khi hoàn hồn bèn mỉm cười: “Ăn cơm đi.”

“Tôi đi thay một bộ quần áo, tham gia bữa tiệc tối nay, đàng hoàng chút nhé, đừng có vuốt tóc như vậy, đúng không?”

“Đúng!”

“Sau này sẽ vuốt tóc cho anh xem thôi.” Tô Ái Linh mỉm cười thánh thót như chuông bạc rồi bỏ đi.

Lục Tam Phong bưng chén lên và cơm vào miệng, nhanh chóng suy nghĩ, xảy ra chuyện gì mà anh không biết à? Tô Ái Linh thay đổi nhiều quá. Có rất nhiều chuyện trong hai ngày nay, anh thì cứ mãi bận, cân nhắc trong chốc lát, không muốn suy nghĩ thêm nữa, cô gái này không gây ra chuyện gì là tốt nhất.

Ăn cơm xong, Lục Tam Phong cũng thay quần áo, đã có một hàng xe đỗ ở dưới lầu, tổng giám đốc Hồng ngồi ở ghế sau hút xì gà, ánh đèn chiếu xuống mặt ông Trương, khiến người ta có cảm giác không nói nên lời.

Thấy Lục Tam Phong đi ra một mình, tổng giám đốc Hồng đẩy cửa xe ra, đi xuống xe.

“Tổng giám đốc Hồng, cảm ơn sự giúp đỡ của anh trong mấy ngày nay, nếu không thì không biết tôi phải sứt đầu mẻ trán giải quyết bao nhiêu chuyện phiền toái đây Lục Tam Phong bước lên trước bắt tay với anh ta.

“Tiện tay giúp đỡ thôi mà, tối nay giám đốc Lục chính là người được chú ý nhất, tôi cũng chúc mừng tổng giám đốc Lục trước, thu được một vị tướng mạnh vào tay Lục Tam Phong cười cười, không nói bậy, chỉ hỏi: “Tổng giám đốc Hầu và tổng giám đốc Trương có đến không?”

“Hai người bọn họ đã đi rồi, nhưng mà đang tâm sự với vài người bạn cũ, việc làm ăn rất ổn định, không cần phải làm quen với những người không cần thiết, trừ phi là những thanh niên tài tuấn như tổng giám đốc Lục đây “Tổng giám đốc Hồng quá khen rồi, không biết tổng giám đốc Hồng có biết gì về Tiêu Nhất Bính hay không?”

Tổng giám đốc Hồng lắc đầu, hít một hơi xì gà rồi nói: “Tôi không quen, nhưng đầu năm nay người đi đầu dễ bị tổn thương, có phiền phức ập đến cũng là chuyện bình thường, nếu tổng giám đốc Lục không muốn gặp phiền phức thì tổng giám đốc Hầu, tổng giám đốc Trương và tôi có thể giúp cậu làm hầu hết những chuyện mà cậu muốn làm.”

“Không nhọc lòng ông, tôi là thanh niên, thanh niên thì phải hoạt động hiều chút, đã muộn rồi, tôi đi đây!”

Lục Tam Phong khách sáo mấy câu rồi đi về phía xe. Lục Tam Phong lên xe, Tô Ái Linh đang đi đến, chuẩn bị lên xe, Trương Phượng Tiên nhanh chóng đè cửa trước lại, nói: “Cô ra sau ngồi đi!”

“Cô còn nhỏ mà học cách tranh giành tình nhân hay phết nhỉ?”

“Mạnh hơn bà già đi ra đường dọa người như cô nhiều!”

“Tôi không đi xe này, tôi tự lái xe đi.” Tô Ái Linh hừ khẽ, quay đầu bỏ đi, Trương Phượng Tiên lên xe, ra hiệu những người làm ở phía sau, để bọn họ mau chóng cho xe chạy.

Lục Tam Phong dựa vào ghế thở dài, bây giờ anh chính là một miếng thịt béo, nếu tiếp theo đám người tổng giám đốc Hồng này không vắt ra được gì trên người anh, dĩ nhiên là sẽ bỏ đi, trong đó có sự giúp đỡ của Thôi Cửu, tất nhiên là có thể vắt ra được, còn về chuyện lợi dụng anh ta theo kiểu không đủ tiêu chuẩn như thế thì quá kinh! “Suốt ngày cô ta cứ đi lòng vòng bên cạnh anh làm gì? Nằm vùng à?”

Trương Phượng Tiên hạ kính xe xuống, để gió đêm thổi vào.

“Cô ta không làm thế!”

“Vậy đuổi cô ta đi đi chứ, tôi biết anh muốn gì, anh đang tiếc nuối, có vài ý nghĩ không nên tồn tại đang ở trong lòng anh.”

“Gần đây tôi bận đến mức xám mắt, đầu phải cô không biết!”

Lục Tam Phong im lặng một lát rồi đáp: “Tối nay Liễu Ngoạn cũng đi, anh ta đang lo lắng, muốn xem biểu hiện của tôi như thế nào, hiểu biết về ngành kinh doanh này nhiều ra sao.

“Tôi cảm thấy anh đừng lạc quan sớm thế, lúc ban đầu tôi đã nói với anh rồi, 99,9% người trên thế giới này khởi nghiệp thành công vì bọn họ là mèo mù vớ phải chuột chết, có nhiều ông lớn ở thung lũng như vậy, bọn họ đều đứng yên trong ngành kinh doanh của mình.”

Trương Phượng Tiên khuyên bảo Lục Tam Phong hết lời, Lục Tam Phong lại chẳng nghe vào được câu nào, cẩn thận sắp xếp về các mốc thời gian về TV trong đầu mình.

Các nhà máy thực phẩm cần tăng kinh tế toàn dân lên, sức tiêu thụ tăng lên thì mới có thể đạt đến mức hàng tỷ, nhưng nhà máy công nghệ thì không giống, nhu cầu dùng TV trong vài năm tới sẽ bùng ổ, lợi nhuận của nhà máy như thế này rất cao, chỉ cần đứng vững là có thể đạt được hàng tỷ.

Xe dừng trước cửa khách sạn, cửa xe được mở ra, tổng giám đốc Hồng đi đến: “Tổng giám đốc Lục, xin mời, đêm nay có lẽ mọi người đều chờ muốn gặp cậu.”

Lục Tam Phong xuống xe, nói: “Gặp tôi? Chắc là nhìn trò hề của tôi thì đúng hơn.”

“Tôi đoán là chưa chắc ai xem trò hề của ai đâu.

Có rất nhiều siêu xe dừng trước cửa, hai cô gái mặc sườn xám đứng đón chào trước cổng lớn, đeo dải ruy băng đỏ trên người, trên đó viết đại hội công nghệ điện tử đón chào ngài đến đây.

Đây là nơi để tổ chức sự kiện, họp, tổng cộng có sáu tầng, có thảm đỏ trải trước cửa, thang máy rất rọng, còn có thang máy đặc biệt chuyện dùng nữa.

Trương Phượng Tiên đã chờ ở trước cửa thang máy.

Bốn tầng, trong phòng khách rộng rãi là đèn sát đất, bên trong có mười hai chiếc trụ La mã, trên đó điêu khắc tranh rồng tranh phượng, bên ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm lộng lẫy, còn trong phòng thì bị bao phủ bởi ánh đèn xanh vàng rực rỡ.

Có khá nhiều người nói chuyện ồn ào, đa số đều là nam, tụ tập thành nhóm ba nhóm bảy để táu gẫu, thường nhìn về phía một góc, vẻ mặt có mấy phần giễu cợt.

Liễu Ngoạn ngồi ở đó uống rượu vang, không thèm để ý đến sự chỉ trỏ xung quanh, một mực uống rượu, nghiễm nhiên trở thành tên ngốc nhất trong ngành kinh doanh.

Cách đó không xa, một đám người đứng quanh Tiêu Nhất Bính, anh ta mặc vest mang giày da, nhìn thoáng qua có vẻ phong độ. Anh ta chải tóc tỉ mỉ, từ từ nói chuyện với những người xung quanh, còn thường hay nói vài từ đơn tiếng Anh, có vẻ rất tây.

Tổng giám đốc Hầu và tổng giám đốc Trương đang ở đó, thỉnh thoảng vuốt mông ngựa, giới thiệu vài mối làm ăn của mình, bưng ly rượu, còn về tổng giám đốc Hồng thì việc kinh doanh của mình rất ổn định, rất là giả tạo.

“Sao tên Lục Tam Phong kia còn chưa đến nữa? Lẽ nào cậu ta để giám đốc Liễu đến dò đường trước? Thấy tình thế không ổn thì không đến?”

“Giám đốc Liễu à, đủ rồi đấy, còn chưa lấy tiền lương gấp đôi mà đã làm chuyện này cho cậu ta rồi?”

“Này! Liễu Ngoạn, tôi đang hỏi cậu đấy!”

“Ha ha ha, chắc là cậu ta tức đến mức choáng váng rồi!”

Mọi người cười vang, Liễu Ngoạn cho bọn họ thấy nhiều trò cười lắm, bất kể là thế nào, Konka cũng là doanh nghiệp nhà nước liên doanh duy nhất ở trong nước, ai ngờ anh ta trộm gà còn mất nắm gạo, đúng là quá hài hước.

Lục Tam Phong ở cửa chờ tổng giám đốc Hồng đưa thiệp mời, nghe rõ tất cả những gì bên trong, nhân viên tiếp đãi giơ tay mời, Lục Tam Phong bèn xung trận đi vào.

“Tiêu rồi, sắp cãi nhau!”

Trương Phượng Tiên thì thầm một câu.

Lục Tam Phong đi vào, liếc mắt nhìn bốn phía, dồn khí đan điền, bình tĩnh nói: “Giám đốc Liễu chưa nói sẽ tham gia với tôi, tất nhiên cũng sẽ không có cái gọi là tiền lương gấp đôi, nếu anh ấy gia nhập, đừng nói là gấp đôi, gấp năm, gấp mười cũng được, tôi không thiếu tiền, còn nữa, ai nói tôi không dám đến? Ở đây có cọp à? Ai cũng là người có máu mặt, nói xấu sau lưng người khác không ổn lắm đâu?”

Giọng Lục Tam Phong oang oang như chuông đồng, ai cũng nghe rõ được, đều quay đầu trợn to mắt nhìn anh, không ngờ tổng giám đốc Lục mà bọn họ đang nhắc đến lại gặp bọn họ bằng cách này.

Vài kỹ sư trưởng trong ngành kinh doanh cúi đầu không nói gì, nói ra một số câu sau lưng thì được, nhưng nói ra trước mặt người ta thì sẽ không có kết cục tốt.

Trong phút chốc, không ai nói gì, tất cả mọi người đứng trong phòng khách lớn như thế nhưng đều né tránh ánh mắt của Lục Tam Phong, khiến người ta có cảm giác một mình anh áp đảo khí thế của mọi người.

“Đây là tổng giám đốc Lục của phía bắc đấy à? Trẻ tuổi thế?”

“Còn không phải à, tôi nói cho anh hay, còn trẻ hơn Tiêu Nhất Bính ba hoa khoác lác rung trời kia nhiều!”

“Như thế này thì trẻ quá, lúc bằng tuổi cậu ta, tôi vẫn còn là một nhân viên bình thường, ngày nào cũng bị dạy dỗ cả”

Tiêu Nhất Bính nhìn chăm chú vào Lục Tam Phong, có vẻ không nhịn được, làm sao anh ta để một tên để nhũi đề ép chứ? Anh ta định đứng lên nói vài câu, một bàn tay đè vai anh ta, anh ta quay đầu nhìn, là tổng giám đốc Hác.

“Đều là thanh niên trẻ cả, tuổi trẻ khí thịnh, ban nãy đã nói Liễu Ngoạn kia không đứng ra, bây giờ đứng ra sẽ khiến người ta giận đến chết, cậu ta xuất thân từ tên nhà quê, cái gì cũng dám nói, nếu hai bên đánh nhau rồi, cậu có dám chắc mình thắng được cậu ta hay không?”

Tiêu Nhất Bính ngẫm nghĩ, bỏ qua.

Lục Tam Phong thấy không ai nói gì, quay đầu đi về phía Liễu Ngoạn, giơ tay nói: “Thật ngại quá, tôi đến chậm rồi, anh đừng nghe mấy tin đồn nhảm đó, bọn họ đang ghen tị với anh thôi.”

Liễu Ngoạn chưa thấy người nào nâng mình lên như thế, cười nói: “Tôi cũng không để bụng, chỉ là nhìn những người ở đây, có rất nhiều người tham gia vào công việc nghiên cứu phát triển, lại tự cho là mình rất cao, trước mặt người nước ngoài thì tỏ ra khúm núm.

“Cứ kéo dài như thế, trong nước chúng ta mãi mãi cũng chẳng có quyền tự chủ tài sản, chỉ phải nhìn bản vẽ của người ta mà làm.” Lời mà Lục Tam Phong đầy vẻ bùi ngùi.

Hai người tán gẫu với nhau, tổng giám đốc Hầu và tổng giám đốc Trương đến chào hỏi rồi đi ngay, tiếp đó lại có một người đàn ông mặt chữ quốc đi đến, cầm ly rượu nhìn thoáng qua Lục Tam Phong rồi nói: “Liễu Ngoạn, cậu giới thiệu chút nào?”

Liễu Ngoạn nhìn ông ta với vẻ không vui cho lắm, nhưng vẫn giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc Lục của công ty công nghệ Thủy Hoàn, người này tổng giám đốc Hác, tổng giám đốc của Konka.

“Chào anh.” Lục Tam Phong giơ tay bắt.

“Chào cậu, giám đốc Lục đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe nói cậu là người sáng lập của thực phẩm Phong Giai phải không? Không thể không nói, tổng giám đốc Lục biết nhìn xa thật đấy, biết đến phát triển ở phía nam, thật ra đứng ở chỗ ngành kinh doanh của cậu mới là ổn nhấ, đầu tư vào thứ này, không phải là có tiền là được, cần phải có rất nhiều tiền. Trong lời của tổng giám đốc Hác rất thành khẩn, như một người đi trước ân cần khuyên nhủ người đi sau.

“Không sao cả, con người tôi không có gì, chỉ có nhiều tiền thôi.”