Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 299: Bắt Giữ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đây là một ngôi nhà ngói lớn bình thường ở vùng nông thôn, có sáu phòng trên cùng và một vài gian áp mái, sân trong cũng gọn gàng, có vườn rau xanh có hàng rào bao quanh lại.


Chỉ là chưa tới mùa trồng rau, mảnh vườn còn trơ trụi.


Cửa nhà mở ra, Hồ Hải Long bước ra, thấy nụ cười trên mặt Lục Tam Phong càng thêm sâu, liền nói: "Tổng giám đốc Lục, hoan nghênh tới chơi!"

Vừa định tiến lên chào hỏi, Lục Tam Phong đã tới gần, nhìn thấy mái tóc sặc sỡ của Lục Tam Phong, Hồ Hải Long sững sờ tại chỗ.


Lục Tam Phong đứng ở trước mặt ông ta, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ông ta, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tổng giám đốc Lục...
kiểu tóc rất độc đáo nha!"

"Trào lưu mà thôi, kiểu mới nhất của năm nay.
Nhà tạo mẫu tóc nói nó được gọi là màu đen sặc sỡ." Lục Tam Phong vuốt tóc đầy quyến rũ, nói: "Tổng giám đốc Hồ có muốn đi nhuộm chút không? Cảm nhận một chút hơi thở tuổi trẻ!"

“Không, không” Hồ Hải Long vẻ mặt lúng túng xua tay liên tục, lên tiếng nói: “Chúng ta vào đi!"

Lục Tam Phong liếc nhìn về phía hai bên sân, cất bước đi vào.
Bên trong có hai hàng người đứng, có bảy tám người nhìn Lục Tam Phong với ánh mắt không thiện cảm.


"Những người này là?"

"Tổng giám đốc Lục không cần lo lắng, cảm giác thân phận của Lục Tam Phong phải như vậy.
Lúc ăn cơm nhất định phải có thể diện.
Những người này cứ tùy tiện chào hỏi thôi." Hồ Hải Long cười cực kỳ giả tạo, vươn tay đỡ lưng Lục Tam Phong, trông khá thân mật, nhưng thực ra sợ Lục Tam Phong sẽ quay đầu bỏ chạy.


"Tổng giám đốc Lục, ngồi đi!"

Lục Tam Phong bị ông ta kéo cánh tay ngồi xuống, giới thiệu: "Đây là Tổng giám đốc công ty vận tải chúng ta..."


Văn phòng ủy ban thành phố, cuộc họp bên trong đã kéo dài gần hai giờ, liên quan đến hành động bắt giữ đám người Hồ Hải Long đã được quyết định.


Cục trưởng Tôn của Sở công an đóng tập tài liệu lại, nói: "Vậy quyết định như thế, bật đèn cảnh sát lên, đừng bật còi báo động của cảnh sát, để không rút dây động rừng.
Hôm nay bọn chúng đều ở trong cái sân kia, một đám khó chịu."

“Chờ một chút!” Thị trưởng Lưu cân nhắc nói: “Đừng làm cho Lục Tam Phong sợ hãi, nhân cơ hội lôi kéo cậu ấy.
Người này có chút thú vị.
Bây giờ vào thời điểm mấu chốt thu hút đầu tư, nhiệm vụ trong lĩnh vực này sẽ trở thành ngày càng quan trọng hơn trong vài năm tới.
Kết giao nhiều hơn với dạng người này cũng có chỗ tốt!"

"Nhưng cậu ấy là cục cưng quý giá của Hoàng Hữu Danh, hai người các ngài là bạn cùng lớp...


“Gì mà bạn cùng lớp với không cùng lớp, bạn học tôi còn nhiều, thiếu một người cũng không kém đi!" Thị trưởng Lưu sờ điều thuốc trên bàn, người bên cạnh vội vàng cầm bật lửa châm lửa.


"Để tôi nói cho ông biết, Điện tử Thủy Hoàn nhất định có thể vực dậy.
Lục Tam Phong có động lực tự do hóa thị trường.
Cậu ấy không cổ hủ, không có tư duy của một doanh nghiệp nhà nước, dám cạnh tranh!"

"Vấn đề là người này không muốn nể mặt!"

"Thị trường tự do chính là thế này.
Tôi đi nước ngoài khảo sát, người bên kia đều không nể mặt.
Cạnh tranh trên thị trường tự do rất khốc liệt.
Muốn có tiền hay muốn mặt mũi, dù sao cũng chọn một.
Nếu là các người thì chọn làm sao?"

Những người có mặt đều im lặng, thật ra trong lòng ai cũng có câu trả lời, mặt mũi không thể so với miếng ăn!

Kỳ thực trong cuộc cải cách này có rất nhiều người như Tần Thiên Thạch, hiện tại chủ yếu là thúc đẩy thị trường hóa.
Công việc làm ăn ổn định không chỉ là công việc làm ăn ổn định, mà còn là thân phận, là địa vị xã hội rất cao.



Nhưng với sự xuất hiện của những người như Lục Tam Phong, địa vị xã hội của họ bị phá vỡ.
Vốn dĩ những người cung kính đối với những người ngạo mạn sau đó cũng không còn cung kính nữa, đám người này có sự chênh lệch tư tưởng vô cùng lớn.


Mọi sự thay đổi đều là sự phân bố lại địa vị xã hội, tài nguyên.
Phá bỏ trật tự cũ mới có thể tạo nên thế giới mới, đồng thời có thể mở rộng tiềm năng thị trường nội bộ, tiến hành cạnh tranh thị trường nội bộ trước khi nội bộ doanh nghiệp dần dần trở nên cạnh tranh; dần dần dẫn ra các công ty bên ngoài để cạnh tranh lại.


Vấn đề bây giờ là doanh nghiệp định hướng thị trường không phải cạnh tranh với doanh nghiệp tư nhân, mà là doanh nghiệp nhà nước!

Lưu Quốc Trung đã trao đổi rất nhiều với Hoàng Hữu Danh về vấn đề này, ông ta mới nhậm chức chưa đầy một năm, trước đó từng là Tổng giám đốc tập đoàn Trung Lương.


"Đây là một hoạt động truy bắt chống lại các thế lực đen tối.
Doanh nghiệp là một phần quan trọng của nền kinh tế đất nước.
Chúng ta bây giờ cần Lục Tam Phong.
Hy vọng rằng một số người sẽ điều chỉnh tốt tâm lý của mình, bảo vệ người này, lôi kéo được mối quan hệ.
Thời gian không còn sớm, trên đường đi sẽ mất hơn một tiếng đồng hồ, lên đường đi!"

"Rõ! Lên đường thuận lợi, đi thôi!"

Mười phút sau, bảy tám chiếc xe cảnh sát lóe ra đèn hiệu xuất phát.
Lưu Quốc Trung ngồi trong văn phòng và suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, mở cửa phòng thư ký bên cạnh và nói: "Chuẩn bị xe!"

"Dạ? Ngài muốn về ạ?"

"Không về nhà, đi gặp Lục Tam Phong!"

Đồ ăn trên bàn ăn đã sẵn sàng, ba bình rượu quý đã được mở ra, Hồ Hải Long ngồi đó huyền thuyền, nhưng không nói vào việc chính.


"Món gà hầm nấm này.
Không chỉ có nấm đáng chú ý, gà còn phải càng chú ý hơn, non quá sẽ không được, già quá sẽ không được, phải là gà năm tháng tuổi với nấm rừng, ăn vào mùi vị đặc biệt thơm ngon, súp cũng rất ngon."


Lục Tam Phong gật đầu nói: "Quả thực rất ngon.
Tôi đã ăn gần hết rồi.
Tối nay tôi có thể cảm nhận được Tổng giám đốc Hồ là người có tính cách thật phóng khoáng.
Tôi thích kết bạn với những người như ông nhất.
Chúng ta cũng không cần nói nhiều nữa, sự việc của Công nghiệp đồng Văn Nam cứ giải quyết như vậy đi."

“Nói hay, nói hay!” Hồ Hải Long châm thuốc nói, giả bộ ngớ ngẩn nói: “Nhà này, của tôi, Tổng giám đốc Lục là anh em của tôi, chỉ cần cậu bằng lòng, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu."

"Đúng, đúng, đúng.
Món gà hầm nấm này ăn ngon biết bao!"

"Đúng vậy, ở thêm mấy ngày, để Tổng giám đốc Hồ làm chủ nhà tận tình đãi khách"

"Mọi người đều là bạn bè, chuyện về nhà máy dễ nói."

“Dễ nói thì tốt, lúc ở khách sạn tôi đã nói Tổng giám đốc Hồ là người thẳng thắn” Lục Tam Phong từ phía sau lấy ra bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn nói: “Ký tên xong chúng ta thoải mái uống, nào, cầm bút, cầm con dấu!"

Hồ Hải Long ôm lấy vai Lục Tam Phong, khuôn mặt đỏ bừng vì uống rượu, nụ cười đầy trên mặt, nhìn thẳng vào Lục Tam Phong, trầm giọng nói: "Không nể mặt tôi à?"

"Nếu ông cho tôi thể diện thì hãy ký vào đi.
Hôm nay đến là để làm việc này, không bàn về mấy cái như gà hầm nấm." Lục Tam Phong nhìn ông ta, bình tĩnh nói.


"Ầm!"

Từng tiếng ầm ầm vang lên, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cửa, hai người đứng ở vị trí cửa đóng cửa lại, đồng thời đứng ở cửa chặn lại.


Vẻ mặt của những người khác trên bàn trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, ánh mắt dữ tợn đột nhiên xuất hiện!

Hà Thanh Du là một cô gái, mặc dù xuất thân từ trường cảnh sát, thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy kiểu tình thế như này, sợ đến rụt cổ lại, theo bản năng lùi về sau mấy bước, tay không tự chủ được sờ vào giữa thắt lưng.


Tần Thiên Thạch nhìn thấy Hà Thanh Du sợ hãi như vậy, trong lòng cười lạnh.
Bây giờ cô mới hiểu được ai mới là người có thể bảo vệ cô.
Kiểu công tử bột như Lục Tam Phong, tay trói gà không chặt, chắc giờ cũng bị dọa sợ đến tè ra quần rồi.


"Anh có ý gì vậy? Chẳng lẽ lại mai phục sát thủ, quăng chén làm hiệu lệnh à?" Lục Tam Phong nhìn Hồ Hải Long nói.



“Ha ha ha ha ha ha!” Hồ Hải Long đột nhiên cười to lên, vỗ mạnh vào sau lưng Lục Tam Phong, nói: “Người của tôi đúng là nhiệt tình, Tổng giám đốc Lục ở đây thêm mấy ngày đi, giường đều chuẩn bị sẵn rồi.
Loại nhà có sân này ở rất dễ chịu, tấm lòng thành của tôi đấy!"

"Tôi nói không thì sao?"

"Không phải do anh chọn, tôi đây nhiệt tình hiếu khách, tôi nhất định sẽ giữ anh ở lại."

"Đúng vậy, Tổng giám đốc Hồ rất nhiệt tình.
Còn mong Tổng giám đốc Lục nhìn mà hiểu cho rõ, chịu đau khổ thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh."

"Chàng trai trẻ, nghe người ta khuyên, đừng làm những việc đấu tranh vô ích."

Lục Tam Phong nhìn xung quanh nói: "Xem ra đúng là đãi tiệc giết người.
Tôi lại là người không thích yên phận, chỉ thích vùng vẫy.
Tổng giám đốc Hồ đã mạnh mẽ muốn giữ tôi lại, vậy phải xem anh có giữ nổi không, giữ không được rồi."

“Chỉ dựa vào hai người bọn họ?” Hồ Hải Long liếc nhìn Hà Thanh Du và Tần Thiên Thạch.


Lục Tam Phong còn chưa lên tiếng, Tần Thiên Thạch đã lên tiếng nói trước: "Chúng tôi chỉ có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của anh ta.
Chỉ cần anh ta an toàn, chúng tôi sẽ không ra tay."

"Nghe thấy chưa?"

Hà Thanh Du hơi nóng nảy, làm sao có thể nói ra những lời như vậy vào lúc này?

Lục Tam Phong liếc mắt nhìn Tần Thiên Thạch, bây giờ muốn thừa cơ để hãm hại, anh ta cũng có một phần.


“Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn ở đây một tháng, nếu không có xảy chuyện gì thì tôi không bảo đảm được đâu.” Hồ Hải Long híp mắt say sưa,








.