Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 359: Bắt Đầu Vận Chuyển



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong thành phố mỹ phẩm Triệu Yên Nhiên có không ít những quầy hàng hợp tác làm ăn, dựa vào những con đường này, lượng tiêu thụ của mỹ phẩm trong nhà máy của cô sản xuất cũng xem như là ổn định.


Đây cũng là nguyên nhân mà cô không muốn tốn quá nhiều tiền thuê tổng giám đốc, bởi vì con đường ổn định, sản xuất ổn định, tìm tổng giám đốc tới cũng chính là chịu trách nhiệm quản lý.


Thời gian một buổi trưa hỏi thăm được không ít người, ý của Giang Hiểu Nghi là, son môi chủ yếu trên thị trường tiêu thụ hiện nay đều là 450 nghìn, loại này trên thị trường vô cùng lớn, thế nhưng cạnh tranh cũng vô cùng dữ dội.


Cô muốn nhắm vào thị trường tiêu thụ từ 630 nghìn đến 720 nghìn, tăng chất lượng lên, tuy rằng thị trường không lớn, nhưng người cạnh tranh cũng ít, dễ dàng mở ra một con đường.


Lục Tam Phong vô cùng đồng ý với cách nghĩ của cô, dọc đường luôn miệng khen ngợi cách làm này của cô.


Lúc chạng vạng, Triệu Yên Nhiên lên xe của Lục Tam Phong, ngồi ở đằng sau nói: “Thành phố mỹ phẩm này rất lớn, bên trong quan hệ vô cùng phức tạp lộn xộn, tôi cho cô biết, đây chính là một giang hồ, người bình thường không thể chen vào được.”
“Vẫn phải nhờ vào chị Yên Nhiên.” Giang Hiểu Nghi khách sáo nói: “Chúng ta ăn gì đây? Cơm Tây? Hay là thức ăn truyền thống nhỉ?”
“Cái gì cũng được, tìm một cửa hàng thức ăn nhanh là được rồi.” Triệu Yên Nhiên khách sáo nói: “Không cần phải tốn tiền như vậy.”
“Không sao đâu, chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường thôi mà.” Giang Hiểu Nghi nói với Lục Tam Phong: “Vậy thì đến quán cơm Tây kia đi."
Lục Tam Phong gật đầu, lái xe đi tới chỗ cần đến, bên trong phòng VIP ở lầu ba, với tư cách khách mời, Lục Tam Phong đưa thực đơn cho Triệu Yên Nhiên.


Bản thân Triệu Yên Nhiên cũng xem như có giá trị không nhỏ, nhưng nhìn giá cả trên thực đơn lại âm thầm tặc lưỡi trong lòng, hai người này ngày nào cũng ăn thế này à? Chọn đại một món ăn thôi cũng đã hơn 900 nghìn rồi, đắt hơn một chút thì là mấy triệu.


“Đắt quá, chọn một phần Tiramisu...” Lục Tam Phong tùy ý chọn bò bít tết, còn có những món ăn kèm khách, dáng vẻ như người có chục triệu, gọi thêm một chai rượu Vang.



“Hai người đã bắt đầu sản xuất chưa?” Triệu Yên Nhiên hỏi.


“Còn chưa có nữa, ngày hôm qua mới chọn được chỗ, chắc cũng phải đợi thêm mấy ngày, không có nguồn ra.” Giang Hiểu Nghi uống một ngụm trà nói: “Có mấy chỗ không hiểu, vẫn phải học hỏi chị Yên Nhiên nhiều hơn.”
“Ôi trời không thành vấn đề, em gái à vừa nhìn đã biết co là người dễ nói chuyện, tôi rất thích nói chuyện với những người như cô đây.

Triệu Yên Nhiên tỏ ra rất chân thành, nói: “Nếu như cô muốn làm hàng giá cao hơn một chút thì dùng nguyên liệu nhất định phải đảm bảo, cái nghề này chính là như vậy, nguyên liệu hơi đắt một chút thì không còn lợi nhuận gì cả”
“Buổi trưa tôi cũng đã nghe nói rồi, bọn họ nói son môi loại tốt hơn một chút thì đều phải sử dụng cây thầu dầu tinh luyện sáp để điều chế ra.”
“Đúng đúng đúng, vừa khéo tôi có quen một cửa hàng, về mặt này làm ăn rất tốt..."
Lục Tam Phong ngồi đó uống nước trà, bằng cặp mắt của anh, liếc mắt đà nhìn ra Triệu Yên Nhiên muốn làm gì, mọi người đều là người cạnh tranh, không ngáng đường bạn là đã có đạo đức lắm rồi, còn vội vàng giới thiệu nhà cung cấp nguyên vật liệu như vậy.


Trên đời không có ai lương thiện như vậy.


Lục Tam Phong cũng không lên tiếng, anh nhìn ra được Giang Hiểu Nghi rất vui vẻ, cũng không phải là người làm ăn, vui vẻ mới là quan trọng nhất, có một vài chuyện cô cần từ từ trải nghiệm.


Lục Tam Phong có số tiền này, cũng có khả năng này, để cô thỏa thích làm liều trong phạm vi mình cho phép.


Bữa cơm này ăn hết một giờ, tổng cộng Lục Tam Phong chưa nói được mười câu, Giang Hiểu Nghi và Triệu Yên Nhiên líu ra líu ríu nói không dứt lời, một bữa cơm chỉ thiếu điều không ký kết hợp đồng mà thôi, trò chuyện đến cả mười mấy nhà cung cấp.


Sắc trời đã hơi tối, không khí nóng bức trong phòng cũng bắt đầu tản đi, gió nhẹ thổi qua, hàng liễu ở hai bên đường lớn đung đưa theo gió, làm người ta cảm nhận được một sự dễ chịu, đám người ven đường tụm năm tụm ba sau khi ăn cơm xong thì giải nhiệt.



Sau khi Lục Tam Phong và Giang Hiểu Nghi tiễn Triệu Yên Nhiên đi, cô nhìn Lục Tam Phong mặt mày hớn hở, cả người vui vẻ không nói ra được thành lời, nói: “Điểm thử nghiệm của chúng ta kẹt rồi, theo những chỗ trống trong chợ mà chị Triệu nói, sức sản xuất của nhà máy chúng ta chắc chắn không đủ, đến lúc đó là có thể mở rộng quy mô sản xuất rồi.”
“Chuyện làm ăn trước tiên cần phải ổn định, sau khi ổn định rồi lại nói, còn một chuyện nữa là, chuyện điều tra thị trường chắc chắn phải tự mình đi làm, số liệu trong miệng người khác có lẽ tất cả đều là giả.” Lục Tam Phong không muốn xối nước lạnh vào cô, nhìn dáng vẻ của cô như vậy cũng nên hạ nhiệt cho cô rồi.


“Nếu thật sự có tiềm lực thị trường lớn như vậy thì tại sao người ta không làm?”
Giang Hiểu Nghi hơi sửng sốt, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cũng có lý, nhưng mà ở mặt này thị trường thật sự có chỗ trống mà, phương hướng của chúng ta là đúng.


“Đừng tin hết hoàn toàn.” Lục Tam Phong kéo tay của cô nói: “Anh tin tưởng bà trùm của giới mỹ phẩm, đang lâng lâng bay lên.”
“Đi mua một ít tạp chí mới nhất, nhìn thử kiểu dáng một chút, sau đó sẽ vẽ một vài bản vẽ, đưa ra một vài ý kiến.” Giang Hiểu Nghi đứng đó suy nghĩ một chút, tự sắp xếp thời gian cho mình.


“Trước chín giờ đọc tạp chí, nghiên cứu thử tin tức đã lấy được ngày hôm nay, chính giờ đến mười giờ rưỡi gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tiền, bàn bạc chuyện ngày mai một chút, mười giờ rưỡi rửa mặt, sau đó sẽ sinh hoạt vợ chồng...!
Lục Tam Phong nghe cô nhỏ giọng lẩm bẩm, cả người đều đờ ra tại chỗ, đã bận rộn như thế rồi mà vẫn không chịu buông tha mình.


Điều đáng mừng nhất đó chính là, cuộc sống của cô thật sự phong phú hơn rất nhiều, không hề giống như trước đây, ngày nào cũng nằm trên ghế bố nhìn cát vàng biển rộng.


Sau khi đi mua một đống tạp chí mỹ phẩm mới nhất, các loại sản phẩm nhìn hoa cả mắt, Lục Tam Phong thật sự chẳng hiểu biết chút gì về cái nghề này, bản thân Giang Hiểu Nghi thì không ngừng xem, không ngừng cặm cụi viết viết gì đó, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho Tiền Nhã Ninh.


“Màu sắc này thế nào? So sánh với cái ban nãy thì cái nào đẹp hơn?” Giang Hiểu Nghi cầm một tấm ảnh đưa cho Lục Tam Phong xem, hỏi: “Em cảm thấy màu này chắc mấy cô gái trẻ tuổi sẽ thích nhỉ.”
“Hai cái này chẳng lẽ không phải cùng một màu à?” Vẻ mặt Lục Tam Phong vô cùng cạn lời.



“Cái này là màu đỏ thẫm hơi nâu, còn cái này là đỏ đậm, bây giờ đang thịnh hành loại màu sắc thiên tối như thế này, rất ngầu!”
Lục Tam Phong: "..."
Một buổi tối quyết định bốn kiểu son môi, dựa theo giá cả trên thị trường tính toán một chút, giá thành cỡ khoảng trên dưới 180 nghìn, nếu bán lẻ cỡ 630 nghìn đến 720 nghìn thì lợi nhuận có thể chấp nhận được, nếu như bán qua tay thì 900 nghìn.


Giang Hiểu Nghi ôm điện thoại suốt cả buổi tối, đã dần dần có dáng vẻ của bà chủ, nói chuyện không còn kiểu hỏi thăm hỏi dò nữa, trong lòng cũng đã có suy nghĩ riêng, bắt đầu ra lệnh rồi.


Mười một giờ đêm, trong phòng tắt đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong đến vậy, Lục Tam Phong nằm trên giường lại cảm thấy mình có hơi mệt, còn mệt hơn cả việc giải quyết công việc suốt cả một ngày ở Điện tử Thủy Hoàn.


Chủ yếu là nghe một đám phụ nữ líu ra líu ríu, đau cả đầu, còn phải phân chia các loại số màu, rồi cái gì mà kem nền, sữa tắm trắng da, phấn lót, tinh dầu, Lục Tam Phong cảm thấy các cô hoàn toàn đang làm thí nghiệm khoa học.


“Ngày mai nhà máy sẽ dọn dẹp xong, bọn họ sẽ đến đăng ký đi làm, em phải gọi điện thoại cho Phượng Tiên." Giang Hiểu Nghi còn đang lẩm bẩm, từ từ sáp lại gần Lục Tam Phong, đầu nhỏ chen lại đây hỏi: “Em thấy có lẽ cô ấy sẽ hiểu những chuyện này, giá cả xuất xưởng là 180 nghìn, lợi nhuận của chúng ta chỉ có 90 nghìn thôi, tính toán như vậy thì mấy món 72 nghìn hôm nay mình xem, thành phẩm nhiều nhất cũng là 27 nghìn tới 36 nghìn, chẳng trách khó xài như vậy."
“Đi ngủ sớm chút đi, em không mệt sao?” Lục Tam Phong hít sâu một hơi, cảm thấy từ sâu trong linh hồn cũng toát lên mệt mỏi.


“Ngủ gì mà ngủ hả? Còn chưa xong việc đây?”
“Xong việc gì cơ?” “Anh nói xem?”
Trong bóng tối Giang Hiểu Nghi không thấy ngại ngùng chút nào, xoay người trực tiếp cưỡi lên.


Lục Tam Phong nằm trên giường, nhìn đồng hồ thạch anh treo trên tường, đã mười một giờ bốn mươi rồi, anh cảm giác cả người mình như bị khoét sạch, loại cảm giác uể oải này đã rất nhiều năm không có rồi.


Giang Hiểu Nghi gây dựng sự nghiệp cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả mình gây dựng sự nghiệp, nhắm mắt lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, Giang Hiểu Nghi ở bên cạnh còn lần mò lại đây.



Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Hiểu Nghi đeo tạp dề đứng bên giường, dùng tay vỗ vỗ Lục Tam Phong nói: “Thức dậy đi!”
“Hả?” Lục Tam Phong mơ mơ màng màng nhìn Giang Hiểu Nghi một cái, cô đeo tạp dề, trên người có một luồng mùi khói dầu của nhà bếp, mái tóc dài tiện tay búi thành một cục.


Đôi mắt của cô giống như có những vì sao, nở nụ cười nhàn nhạt trên mặt, cả người toát lên một sự ý vị và tràn đầy sức sống của phụ nữ đã có chồng.


“Em không buồn ngủ à?” Lục Tam Phong nhìn cô hỏi.


“Không buồn ngủ, anh cũng ngủ cả mười tiếng rồi, nếu còn mệt buổi sáng em tự đến nhà máy, bữa sáng để trên bàn.” Giang Hiểu Nghi nhìn anh uể oải như vậy, lại có chút không đành lòng.


Lục Tam Phong bò dậy, vốn định đi chung với cô nhưng ăn bữa sáng xong vẫn còn rất mệt mỏi, bèn để Giang Hiểu Nghi đi một mình, quay về phòng ngủ, Lục Tam Phong ngã lên giường cái rầm, trong miệng than thở nói: “Buổi sáng thì bận, buổi tối thì mệt, làm một người đàn ông thật thảm mà!”
Giang Hiểu Nghi một mình lái xe đến cổng nhà máy, giờ phút này lần đầu tiên cô cảm nhận được cuộc sống còn thú vị đến như vậy, giống như cuộc đời đi đến giây phút đỉnh cao chói lọi.


Đi xuống xe, đạp giày cao gót bước vào nhà máy, Tiền Nhã Ninh và cả đám người đã chờ sẵn, nhìn thấy một mình Giang Hiểu Nghi bước đến thì mở miệng nói: “Tổng giám đốc Giang chào buổi sáng”
“Chào tổng giám đốc Giang!”
Những âm thanh chào hỏi liên tục vang lên, Giang Hiểu Nghi trước đây chẳng qua chỉ là bà chủ gia đình thôi, có bao giờ nắm giữ địa vị xã hội cao như vậy, trong chớp mắt thậm chí có mấy phần lâng lâng.


“Bà chủ đẹp quá đi à!”
“Thế này cũng thật xinh đẹp quá nhỉ?”
“Tôi đã nói với cô rồi, tôi đã gặp rất nhiều bà chủ, tổng giám đốc Giang tuyệt đối là người xinh đẹp nhất, giống như tiên nữ vậy.”
Khóe môi Giang Hiểu Nghi mỉm cười, tâm trạng vô cùng tốt, vẫy vẫy tay với Tiền Nhã Ninh nói: “Tôi mở cuộc họp."
Kiểu bà chủ gia đình kia, lộng lẫy xoay người, mặc quần áo xinh đẹp, trở thành người đẹp tổng giám đốc xinh