Sương mù cuồn cuộn trong phòng tắm, chỉ có thể nhìn thấy hai chân của người phụ nữ quấn vào nhau, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng ưm ưm và nói chuyện.
“Tổng giám đốc Trần, ngài nói xem anh ta lấy được tài trợ chưa? Đã hai ngày rồi mà chưa có động tĩnh gì cả.” “Hồng Quảng là một công ty được niêm yết trên thị trường chứng khoán, nếu như là chuyện tiền vốn và khoản đầu tư thì bắt buộc phải công khai ra bên ngoài, vậy mà công ty đó lại không hề công bố” Tổng giám đốc Trần trả lời nói: "Em cũng đừng có đặt hết tâm tư của mình lên người anh ta nữa, cứ yên tâm thoải mái mà ở bên cạnh tôi là tốt rồi.” “Nhưng mà em rất hận anh ta, em mà không tận mắt nhìn thấy anh ta phá sản thì em không cam tâm.” Tô Ái Linh có một chút nghiến răng nghiến lời mà nói.Tổng giám đốc Trần rên rỉ kêu lên trong phòng tắm, không hề nói tiếng nào, chỉ dùng tay vỗ vỗ lên người Tô Ái Linh, giống như cỗ vũ cô ta tiến sâu vào thêm nữa.
Trong vài phút liền truyền đến một hơi thở gấp gáp, tổng giám đốc Trần nói: “Có một số chuyện cứ để nó trôi qua đi, cứ thoải mái mà ở bên cạnh tôi không phải tốt rồi sao?” “Được a!” Tô Ái Linh gật gật đầu nói.
Trong hai ngày nay Lục Tam Phong cũng không hề nhàn rỗi, ngồi nhớ lại toàn bộ những bộ phim kiếp trước một lần nữa, đối với việc hợp tác với Tổng giám đốc Đỗ cùng thành lập nên một công ty điện ảnh truyền hình, anh cảm thấy vô cùng hứng thú.
Trước tiên đã có người đại diện phát ngôn cho hình ảnh thương hiệu rồi, sau khi hợp tác thành lập nên công ty điện ảnh truyền hình thì giả cả nội bộ của những ngôi sao này sẽ được giảm thấp đến một mức không đáng kể, tiếp theo những mặt hàng điện tử gia dụng sắp đưa lên thị trường có thể làm một bài viết nhỏ trên mặt bài hát, băng ghi hình
Công tác tuyên truyền là quan trọng nhất, Lục Tam Phong luôn cho rằng, phim truyền hình mãi mãi phương thức sự quảng cáo tốt nhất, tiến hành xây dựng ghép tên cho phim truyền hình.
Có thể tiết kiệm đi một lượng lớn chi phí quảng cáo.
Quảng cáo bây giờ cũng phân thành mấy cấp,truyền hình vệ tinh cấp tỉnh bình thường, phí một năm quảng cáo cũng đã mấy trăm triệu, mức phổ biến cao hơn chút thì hơn tỷ rồi, mà Đài trung ương vào năm 1992, phí quảng cáo đã vượt hơn ba mươi tỷ, đặc biệt là quảng cáo lúc tiếng chuông vang lên trong đêm hội mùa xuân, bây giờ đã đạt đến giá cao ngất ngưởng là một trăm hai mươi tỷ.
Mức giá này sợ rằng là những nhà doanh nghiệp tư nhân như Lục Tam Phong cũng khó nuốt, cũng chính là cái giá mà đài truyền hình đưa ra.
Nằm thở dài trên chiếc ghế sô pha, trong lòng Lục Tam Phong thầm xen vào một ý nghĩ, Mao Đài mãi mãi là Thần! Theo sự sắp xếp của ngài Phùng, hai ngày nay chắc là đã sắp xếp thỏa đáng rồi, nhưng mà cho đến nay vẫn chưa có tin tức gì.
Nhà họ Phùng, ở trong phòng họp, Chấn Toàn Khôn cầm trong tay một tập văn kiện đem đến rồi nói: “Đều làm xong hết rồi, tiêu hết năm mươi tư tỷ đồng!” “Năm mươi tư tỷ đồng?” Ngài Phùng có chút cau mày mà nói: “Một trăm năm mươi tỷ tiền bẩn làm sao mà có thể bán đắt đến vậy được? Bình thường cũng chỉ khoảng bốn mươi tám tỷ thôi mà?" "Bọn họ nói gần đây sòng bạc bên kia rửa có cao một chút vì thế giá cả cũng thuận theo mà tăng lên.” Chấn Toàn Khôn cân nhắc một chút rồi nói: “Sòng bạc bên kia cũng đã liên hệ ổn rồi, số tiền vốn lớn như vậy cần trong vòng một tuần, vớimười phần trăm tiền hoa hồng, tổn thất ước tính là khoảng năm mươi phần trăm.
“Thông báo cho cậu ấy đi!” Ngài Phùng nói xong liền nhắm mắt lại mà dưỡng thần, vừa mới nhắm lại thì liền mở mắt ra rồi nói: “Nhớ bảo Chính Anh đi theo cậu ấy.” “Không cần phải đi đến sòng bạc nữa?” "Không cần thiết.” “Tôi biết rồi!”
Tô Ái Linh đang ngồi hút thuốc trên sô pha, cô ta ghét cuộc sống này, giống y như con chim hoàng yến bị nuôi ở trong lồng vậy, ngoài trừ phục vụ người thì chính là hậu hạ người.
Một quyển sách “Học đầu tư” được đặt ở trên bàn, ở bên cạnh cuốn học đầu tư là một cuốn từ điển, cô ta quả thực không có bằng cấp nhưng mà điều đó không thể ngăn cản một người chăm chỉ nỗ lực như cô ta.
Trong thế giới của Tô Ái Linh, thế giới này không có kẻ thù vĩnh viễn, càng không có bạn bè vĩnh viễn, tất cả đều có thể trong nhất thời mà thay đổi qua lại.
Cô ta đúng là hận Lục Tam Phong nhưng mà cô ta càng hận cuộc sống hiện tại, tất cả đều cần được bắt đầu lại mà cô ta cần có một cộng sự hợp tác.
Do dự phân vân cả buổi sáng, cô ta vẫn là nhấc điện thoại lên mà gọi đi.
“Alo, là tôi, Tô Ái Linh đây, chiều nay anh córảnh không?” Tô Ái Linh hỏi thẳng.
Lục Tam Phong nhấc điện thoại lên có chút cau mày, không biết cô ta muốn làm cái gì, rồi nói: “Lại muốn đánh tôi sao? Lần trước tôi đã nói rất rõ với cô rồi, cô không cần phải hận tôi, ngược lại, là cô phải cảm ơn tôi mới đúng!” “Tôi không đánh anh, tôi muốn nói chuyện với anh, hai chúng ta cũng có thể coi như là bạn cũ, đã quen nhau lâu rồi, tôi hồ đồ đến bây giờ cái gì cũng không có, lạ người lạ cảnh.” Tô Ái Linh thở dài một hơi rồi nói: “Hẹn một chỗ đi.” “Chiều nay tôi có việc, đừng có gọi đến nữa.” Lục Tam Phong trực tiếp cúp điện thoại, anh vô cùng hiểu rõ, cùng người phụ nữ thế này dây dưa không dứt sẽ không có lợi cho bản thân, sống chung với loại người như cô ta quá mệt rồi, từng giờ từng phút phải để tâm tới.
Điện thoại lại có cuộc gọi đến, Lục Tam Phong vừa nhấc điện thoại lên, đầu dây bên kia trực tiếp nói: “Chiều tôi sẽ đến biệt thự anh thuế tìm anh, không gặp không về!” Nói xong liền cúp điện thoại, căn bản không hề cho Lục Tam Phong thời gian phản ứng.
Đã là cuối tháng mười hai rồi, thời tiết ở Sông Hương khá mát mẻ, buổi trưa cũng hơi nóng, đúng hai giờ chiều, một chiếc siêu xe dừng ngay ở trước cổng biệt thự, cửa xe mở ra, một cặp đùi trắng trẻo nõn nà thon thả bước ra.
Với đôi giày cao gót, quần đùi bò ngắn, một cái áo hai dây và một cặpkính mát lớn, Tô Ái Linh phối đồ giúp vóc dáng hoàn mỹ bên ngoài càng được tôn lên lên một cách tuyệt mỹ hoàn hảo, đặc biệt là cái áo hai dây, bó chặt vô cùng, đi trên đường vô cùng động lòng người, không có mấy người đàn ông có thể cưỡng lại trò đùa này.
Cô ta bước đến trước cổng lớn rồi nhấn chuông, ông cụ phụ trách trông cửa nhìn một lúc, cô ta không phải là thành công trở thành cục đá ngáng đường rồi sao, bây giờ cô ta đã sắp khiến cho mạch máu não của ông cụ bị nghẽn chết rồi.
“Tôi là bạn của tổng giám đốc Lục, có hẹn qua điện thoại rồi.” Cô ta nhìn về phía ông cụ rồi nói.
Mấy phút sau cửa sân sau mở ra, cô sải bước đi vào bên trong, dáng người xinh đẹp vô cùng động lòng người, Lục Tam Phong ngồi ngay trên đài quan sát.
Trong phòng khách, bảo mẫu đưa ly trà cho Tô Ái Linh, nói một câu dùng thong thả rồi lui xuống Lục Tam Phong ngồi đối diện hai chân vắt chéo mà xem báo.
“Hai chúng ta có cần phải lịch sự đến vậy không?” Tô Ái Linh mở miệng hỏi.
“Cô có chuyện gì thì nói đi, hoặc là nói năm đó cho rằng tôi đã bố trí cái gì, thì cứ nói.” Lục Tam Phong bỏ tờ báo xuống rồi nói: “Thu dọn đi, được rồi, hôm nay đừng có đến tìm tôi, ngày mai hắn đến.”Ánh mắt của Lục Tam Phong không tự chủ mà nhìn vào bộ ngực của cô ta, họ ra một tiếng rồi cầm tờ báo lên.
“Muốn nhìn thì nhìn, quang minh chính đại mà nhìn, tôi mặc như thế này chính là để cho anh nhìn mà.” Tô Ái Linh khả thẳng khi nói về bộ ngực: “Chuyện của hai chúng ta xem như lần trước đã xí xóa rồi, nghe nói anh đã thành công lấy được vốn đầu tư rồi?” “Cứ cho là thế đi, cô có cố gắng thế nào cũng không ngăn cản được tôi.” Lục Tam Phong bỏ tờ báo xuống, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc trên cổ cô rồi nói: “Con người tôi cũng tin tưởng Phật, hơn cũng cũng có hứng thú với ngọc, cô không cần nghĩ nhiều, tôi là người đàng hoàng, cái miếng ngọc sữa này là ngọc Phật thật...”
Tô Ái Linh như đang nhìn một tên ngốc liền cười lên một tiếng, đưa tay ra sau tháo mặt dây chuyền xuống, đặt lên trên bàn rồi nói: “Tôi muốn bàn một chút chuyện với anh.” “Phía bên sông Hương không biết có lấy được đầu tư không, dù sao thì phía bên đại lục không được, nếu như tôi không đưa tiền nhất định sẽ không có người quản.” Lục Tam Phong có chút ngại ngùng mà nói.
Tô Ái Linh liền trợn tròn mắt, biết rằng anh cố ý nói như thế, chính là muốn chuyển chủ đề, thở dài một hơi rồi nói: “Anh cũng biết bây giờ mối quan hệ của tôi và tổng giám đốc Trần mà...“Bánh mì ăn không ngon à?” Lục Tam Phong đột nhiên hỏi.
“Hả?”
Tô Ái Linh ngẩn ra một lúc, một giây sau mới phản ứng lại, nắm lấy miếng ngọc ở trên bàn liền đập tan, cô sững người là do bị nói đến đỏ mặt quát lên: “Đồ không biết xấu hổ!” "Cô cái gì cũng liếm rồi, còn không cho tôi nói?” Lục Tam Phong không vui mà nói.
“Anh có thể nghe tôi nói không?”
Đầu của Lục Tam Phong cứ lắc qua lắc lại mà nói: “Tôi không có tâm trạng để nghe, ân oán của chúng ta đã qua rồi, cô đi đường dương quan của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi!” “Không có tâm trạng đúng không? Đây đều là chuyện không thích hợp cho trẻ em nghe đúng không? Đi nào!” Tô Ái Linh đứng lên kéo tay Lục Tam Phong, nói: “Vào phòng ngủ đi, tôi hạ sốt cho anh, xong việc thì trò chuyện tiếp.”
Lục Tam Phong cảm thấy hơi sợ, nghe nói chơi đồng giới mắc rất nhiều bệnh, vội vàng rụt tay lại, nói: “Tôi không có ý đó, ý tôi là, chúng ta không phải người cùng đường.” “Tôi cảm thấy chẳng có vấn đề gì, tôi cũng chẳng thua thiệt, năm đó tôi nhìn trúng anh, bây giờ vẫn cảm thấy anh rất ổn, không tới phòng ngủ phải không? Vậy thì ở đây đi!”
Tô Ái Linh cưỡi cả người lên người Lục TamPhong, lấy tay sờ vào quần anh, Lục Tam Phong dùng sức giữ quần mình, cảnh tượng vô cùng khó coi.
“Con mẹ nó, cô có bệnh sao hả?"
Lục Tam Phong mắng mấy câu, mắt thấy quần sắp bị tụt rồi, vội vàng nói: “Ngồi xuống cho dễ nói chuyện đi, tôi sai rồi, tôi không nên quấy rầy cô, tiếp tục nói chuyện thì hơn.” “Anh chắc chắn là có thể nói chuyện cho nghiêm túc chưa? Không còn phân tâm nữa?” “Đúng rồi, đúng rồi!” Lục Tam Phong vội vàng đáp ứng.
Một phút sau, Lục Tam Phong chỉnh trang quần áo ngay ngắn, hai người lại ngồi đối diện nhau, Tô Ái Linh nâng cốc trà lên, nói: “Anh có thể dạy tôi kiến thức về tài chính không?” “Chính là cổ phiếu, quỹ, đưa ra thị trường, giao dịch các loại, còn có tiền tệ, gì gì đó...”
Lục Tam Phong cảm giác được người phụ nữ này để mắt tới tổng giám đốc Trần, có lẽ tổng giám đốc Trần cũng không nghĩ tới, cô ta cả đời chơi đàn ông, nhưng cuối cùng lại bị phụ nữ đùa bon.
“Tôi cũng không hiểu mấy thứ này, bằng cấp của tôi cũng chẳng khá hơn cô là bao, tôi mới chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi.” Lục Tam Phong nặn ra một nụ cười, nói: “Cô không hiểu thì tôi cũng không hiểu.img.