Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 477: Ai Nói Tôi Không Đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Cao Hữu Trí nói hết những lời Lục Tam Phong dạy anh ta mắng chửi người khác, dù hơi không được văn minh lắm nhưng đúng là vô cùng sảng khoái, nhất là những lúc stress, sau khi chửi xong thì cực kỳ thoải mái.

Hôm nay là ngày hai mươi tháng một rồi, ngày hai mươi là giao thừa, đồ ăn trong nhà có đủ, cả nhà Lục Tam Phong đang ăn cơm, Tạ Thành Kiên, Giang Đông Cường, Giang Đông Việt gắp đồ ăn và mời rượu Lục Tam Phong liên tục.

Đám trẻ con ăn no rồi chạy xuống dưới lầu chơi, tuy bọn chúng đã từng đến thành phố rồi, bây giờ thị trấn cũng không phồn hoa lắm, ruộng bỏ hoang rất nhiều, nhưng mấy đứa nhỏ lập đội chơi đốt pháo cũng rất vui vẻ.

Mấy người phụ nữ ăn cơm xong thì bắt đầu dọn dẹp, đám đàn ông vây quanh Lục Tam Phong uống rượu tiếp, chuyện bọn họ bàn luận đều là chuyện lớn, có chuyện trong nước lẫn quốc tế, hỏi chuyện làm ăn của Lục Tam Phong, đôi khi cũng thăm dò thử xem có thể có được đơn hàng của nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai không.

Không chỉ mình hai anh em Giang Đông Cường và Giang Đông Việt nhìn chằm chằm miếng bánh ngon là nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai, ngay cả Tạ Thành Kiên từng có chuyện không vui với Lục Tam Phong nhưng khi trong tay có chút tiền cũng vẫn nói bóng nói nhờ Lục Tam Phong giúp mình một chút, dùng hàng bên mình cung ứng.

Lục Tam Phong cũng dứt khoát nói, anh đã không còn quản nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai nữa, quyền kinh doanh phụ thuộc vào ban giám đốc, anh chỉ có quyền bỏ phiếu thôi.

Bọn họ uống rượu tới ba giờ chiều, tiếng máy tin nhắn của Lục Tam Phong vang lên, tin trước còn là lời châm chọc, tin sau thì toàn chửi bới, Lục Tam Phong xem mà nhíu mày.

Sông Hương, nhà họ Phùng.

Phùng Chính Anh mới về hôm qua, trước khi đi cậu ta đến xưởng của điện tử Thủy Hoàn xem thử và trò chuyện với mấy quản lý như Chu Hoài Đông, Trương Phượng Tiên.

Trong sân nhà họ Phùng, đèn đuốc sáng trưng, người nhà bọn họ không ít, trên Phùng Chính Anh có hai anh trai, họ đã có sự nghiệp riêng rồi.

Một người là người phụ trách nước ngoài của Hồng Quảng ở Mỹ, người còn lại đang khai thác thị trường ở Singapore.

Mỗi dịp năm mới họ đều về, trong ba anh em, chỉ có Phùng Chính Anh không có gì ngoài nhiệt huyết.


Trong phòng sách, ông Phùng nhìn câu đối mình viết gật đầu, ông ta rất hài lòng, liếc Phùng Chính Anh, nói: "Dán câu đối này trên cửa phòng sách, con đi lấy ghế đi."
Phùng Chính Anh lấy ghế qua, hai ba con cùng dán câu đối xuân.

Ông Phùng đứng cạnh thấy thế, mở miệng nói: "Ra ngoài một thời gian, con thấy sao?"
"Rất rung động!" Phùng Chính Anh nói suy nghĩ của mình.

"Rung động sao?" Ông Phùng buồn bực: "Rung động gì?"
"Sự phát triển của đại lục, trước đây con vẫn nghĩ ở đó toàn những người nghèo khổ cơm không đủ ăn, Thành Minh mới mẻ, cũng rất phồn hoa.

Con tới Bình Châu, tuy ở đây kém hơn so với Thành Minh nhưng vẫn mạnh hơn đại lục nhiều." Phùng Chính Anh nói những gì mình nghĩ.

Bình Châu và Xương Châu là hai nơi phồn hoa từ xưa, sao lại thua kém được? Con toàn nghĩ về mấy thứ của nước ngoài, có bao giờ đọc nổi hai câu thơ đầu, không được xem thường Bình - Xương." Ông Phùng thở dài: "Cứ coi như con được mở mang kiến thức đi, con cảm thấy Lục Tam Phong thế nào?"
"Đây là một người có ưu điểm." Phùng Chính Anh thật thà đáp.

Ông Phùng nhìn thấy khí thế ông đây là bố thiên hạ trên người cậu ta đúng là mất đi ít nhiều, cũng tươi cười.

Cậu ta có thể thấy ưu điểm của người khác đã là tiến bộ rồi: "Có ưu điểm gì đáng cho con học tập không?"
"Da mặt dày a!"
"Hả?" Ông Phùng ngớ người, hồi lâu mới nói: "Đây mà là ưu điểm gì?"
"Con nghĩ rằng đây là ưu điểm lớn nhất của anh ta.

Anh ta còn tham tiền, tàn nhẫn, vì thuyết phục đại lý mà bắt phó tổng giám đốc của mình đi giải thích, khi anh ta giải thích thì có thể bật khóc ngay trên sân khấu, vờ làm kẻ yếu để có được sự đồng tình của người khác.


Ba biết không, khi nào lượng tiêu thụ sản phẩm giảm thì bọn họ lại dụ dỗ đại lý bằng mấy thứ như ước mơ, tương lai."
Phùng Chính Anh suy nghĩ, nói: "Vì đạt được mục đích mà không chừa bất kì thủ đoạn nào, một khi điện tử Thủy Hoàn mà phá sản thì những người đó cũng tiêu tùng luôn."
"Vậy con không phát hiện ưu điểm tích cực nào của cậu ta sao?" Ông Phùng hỏi.

Phùng Chính Anh suy nghĩ cẩn thận một hồi, lắc đầu: "Đây không phải là một người tích cực.

Con đã nói chuyện với quản lý của anh ta, người này có một món đồ con muốn ăn mừng năm mới xong rồi đến đó xem."
Ông Phùng hơi bất đắc dĩ.

Trên người Lục Tam Phong có một loại khí thế sống tạm bợ, nhưng điều quan trọng nhất là anh có con mắt nhìn xa trông rộng.

Anh có mục tiêu rõ ràng, hơn nữa cách nhìn của anh về người tài, sản nghiệp và thị trường đều rất độc đáo.

Làm sao có người chỉ dựa vào tàn nhẫn và gạt người để thành công chứ, dù có được việc thì cũng chỉ là hạng người sống tạm bợ đầu đường xó chợ mà thôi.

"Tự con xem đi, muốn đi thì đi." Ông Phùng chắp hai tay sau lưng, quay bước vào phòng.

Phùng Chính Anh đã gặp Lục Tam Phong, chẳng qua là cậu ta chỉ thấy mặt ngoài của anh.

Tất cả những thủ đoạn của anh vì để đạt được mục đích của mình, tuy thủ đoạn không mấy sạch sẽ nhưng mục đích vẫn rất đàng hoàng.

Chạng vạng năm giờ, tiếng máy nhắn tin của Lục Tam Phong vang lên rất nhiều, hình như chỉ cần vài phút sẽ tới một tin mới, nội dung toàn là mắng anh.


"Tít tít tít!"
Lục Tam Phong cầm lấy nhìn, nội dung trong đó là: Cậu có gan thì gọi lại đi, xem tôi mắng cậu thế nào.

Trốn tránh làm gì chứ, giỏi thì lên đây xem ai là cháu trai của ai.

Mẹ nó, vì cậu mà tất cả công xưởng của tôi đều đình công, cậu lại còn mắng người à?"
Phía dưới là một số điện thoại.

"Ai thế? Sao cứ gọi anh mãi vậy, hay là anh về gọi điện qua thử xem." Giang Hiểu Nghi nói.

Lục Tam Phong khoát tay, chuẩn bị đặt máy nhắn tin sang một bên thì lại có một tin nhắn nữa.

Tít tít tít!
Cậu mới là đồ chó đẻ, cậu cho rằng ngẫu nhiên có được cơ hội lần này là giỏi lắm sao? Trong núi có rất nhiều khỉ giả vờ làm Tôn Ngộ Không, cậu giả vờ làm giáo sư kinh doanh gì, ầy, tháng nay lợi nhuận của thực phẩm Phong Giai tụt xuống hai mươi phần trăm rồi đó.

Tin nhắn rất dài, không hiển thị được đoạn sau.

Lục Tam Phong tức giận, anh nghĩ bằng ngón chân cũng biết đây là chuyện Cao Hữu Trí làm, chẳng qua Lục Tam Phong cảm thấy rằng đối phương cũng không hề tôn trọng anh.

Chẳng lẽ người đó nghĩ rằng anh ở bên này thì sẽ không có chuyện gì sao?
"Trong nhà có điện thoại không?" Lục Tam Phong hỏi.

"Mới lắp cách đây không lâu, con không biết đâu, nhờ rất nhiều quan hệ mới lắp được đó, đúng là đắt tiền..." Ba Lục Tam Phong bắt đầu than vãn lắp điện thoại tốn tiền.

"Ở đâu a?" Lục Tam Phong cắt lời ông.

"Ở trong phòng đó, có tấm vải trùm lên."
Lục Tam Phong vào phòng, cầm điện thoại gọi Cao Hữu Trí.


"Alo?" Cao Hữu Trí bắt điện thoại, không mắng người trước mà nghi ngờ hỏi: "Ai đấy?"
"Tôi đây! Lục Tam Phong đây!"
"Tổng giám đốc Lục, những người đó hỏi số điện thoại của anh, tôi mới nói với bọn họ, bọn họ bảo anh đang tính toán gì thế rồi bắt đầu mắng người ta..."
"Đừng nói nữa, tôi hiểu hết rồi.

Hơn một năm qua, ngành chế biến thực phẩm đã có nhiều thay đổi, bọn họ không biết tôi là phải." Lục Tam Phong hạ giọng: "Đối phương đúng là thiếu lễ phép, thậm chí còn không thèm gọi tôi là Tổng giám đốc Lục."
"Tổng giám đốc Lục, mau ra tay đi, phải cho bọn họ biết mặt." Cao Hữu Trí đổ thêm dầu vào lửa.

"Tôi lập tức tới ngay." Lục Tam Phong nói xong thì dập điện thoại.

"Anh làm sao thế?" Giang Hiểu Nghi thấy anh vội vàng đi, lo lắng: "Anh mới uống rượu còn đòi đi đâu nữa?"
"Đi xử người ta."
"Ai chứ?"
"Một đám người không biết trời cao đất rộng."
"Nếu không phải chuyện quan trọng thì để mai đi, hôm nay anh đã uống rượu rồi, ngủ một lát đi."
"Bọn họ tưởng anh không dám làm gì họ à, nói anh sao cũng được nhưng bảo anh không hiểu thị trường, không hiểu kinh doanh thì anh phải cho bọn chúng mở mắt, anh không đợi được đến mai đâu." Lục Tam Phong vừa nói vừa mặc áo khoác.

"Con đi đâu thế? Sắp tới giờ cơm chiều rồi." Mẹ Lục Tam Phong nói.

"Không có việc gì quan trọng đâu ạ."
"Vậy em lái xe đưa anh đi, anh đừng lái xe." Giang Hiểu Nghi thấy anh vẫn muốn đi, đành khuyên.

"Ở ngoài lạnh lắm, em cứ ở yên


.