**********
Lục Tam Phong bước lên lầu, anh vừa mới đi vào trong phòng tiệc thì đã nghe giọng của tổng giám đốc Lưu nói to lên cho mọi người biết: “Mời mọi người im lặng một tí, tổng giám đốc Lục của công ty điện tử Thủy Hoàn đã tới, mọi người hãy cho anh ấy một tràng pháo tay nào.”
Trong phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay, tổng giám đốc Hồng cười tươi bước ra từ trong bầy người, ông ta giang rộng hai cánh tay ra định ôm Lục Tam Phong một cái.
“Tổng giám đốc Lục, lâu rồi không gặp anh, tôi rất nhớ anh đấy.”
Lục Tam Phong thấy ông ta đi tới, trong lúc nhất thời anh còn chưa kịp nhớ tới người này là ai, phải một lúc sau anh mới giật mình nhớ ra, cho tới tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ rõ lúc đó công ty điện tử Thủy Hoàn bị chèn ép giá đồng mua để làm nguyên vật liệu thì tổng giám đốc Hồng vẫn không đổi giá, cho nên anh mới có thể thoát được nguy cơ lần đó.
“Không ngờ tổng giám đốc Hồng lại nhớ nhung tôi tới mức đó, làm khó anh rồi, dạo gần đây anh sao rồi, vẫn còn đi bán đồng chứ?" Lục Tam Phong hỏi.
“Hả?” tổng giám đốc Hồng giật mình, không ngờ Lục Tam Phong nhớ dai tới thế, chuyện đó cũng đã qua lâu rồi mà vẫn còn nhớ rõ như vậy, ông ta cười ha hả một tiếng, nói: “Tổng giám đốc Lục, căn biệt thự đó anh ở có được không? Lúc đó tôi đã dùng những vật liệu xây dựng tốt nhất đó, dù gì cũng là xây để cho anh ở mà."
“Rất tốt, nếu như các thiết bị được lắp đặt trong biệt thự không tốt thì cũng đã không có mấy chuyện phát sinh sau này, tôi nói đúng không?” Lục Tam Phong cười híp mắt nói: “Được rồi, tôi cũng không phải cây chặn cửa, mau đi vào trong nói chuyện tiếp nào”
Lục Tam Phong bước vào bên trong phòng tiệc, trên đường đi, người ở hai bên anh không ngừng đi tới chào hỏi anh, toàn trường lúc này giống như là một buổi ra mắt người hâm mộ vậy.
Những người có mặt ở buổi tiệc ngày hôm nay chủ yếu là những xí nghiệp tầm trung, giá trị cá nhân của họ nằm trong khoảng từ chín mươi đến một trăm hai mươi tỷ mỗi người, lại cộng thêm do giá nguyên vật liệu làm VCD khiến cho các sản phẩm lậu được sản xuất tràn lan.
Trong những người ở đây, có vài người có công ty đang gặp khó khăn vì chuyện này, mấy bữa tiệc như thế này, nếu như càng diễn ra nhiều thì cũng đồng nghĩa với việc có nhiều công ty đang gặp khó khăn, mọi người đành phải mời nhau một bữa cơm để có thể giao tiếp và làm quen thêm nhiều vị lãnh đạo, để có thể tìm được nguồn tiêu thụ mới cho xí nghiệp của mình.
“Chào tổng giám đốc Lục, tôi là...!Lục Tam Phong vừa đi vừa nhận danh thiếp, đủ các công ty cung cấp các loại nguyên vật liệu, thậm chí còn có nhiều công ty cùng cung cấp một loại nguyên vật liệu giống nhau, anh đi về phía đầu sân khấu, tổng giám đốc Lưu đang đứng nói: “Chúng tôi xin mời tổng giám đốc Lục lên phát biểu vài câu cho mọi người ở dưới nghe nào.”
“Được đó.
Toàn bộ mọi người đều vỗ tay đồng ý.
Tổng giám đốc Hồng cầm một ly rượu trong tay, ông ta nhìn Lục Tam Phong đang đứng trước mặt trên sân khấu.
Nếu là mấy năm trước, ông ta có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới được, cậu thanh niên trẻ tuổi tới mua biệt thự ở khu biệt thự của nhà ông ta có thể phát triển được tới mức này.
Có lẽ đây chính là điểm kỳ tích của Thành Minh.
Lục Tam Phong cầm micro trong tay, anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi tôi đã nhận được rất nhiều danh thiếp của mọi người, cũng có nghe mọi người nói mong muốn được trở thành bên cung cấp nguyên vật liệu cho công ty điện tử Thủy Hoàn của tôi, như vậy có thể nhìn ra được rằng thị trường cấp hai hiện đang rất khó khăn, khoảng thời gian gần đây, giá cả các nguyên vật liệu cũng bị giảm liên tục.
Vì sao thị trường lại như vậy? Tôi biết mọi người ở đây đều biết rõ nguyên nhân, nói một câu đơn giản chính là cung vượt quá cầu, mọi người hy vọng về thị trường tiêu thụ quá cao cho nên trong một thời gian ngắn đã làm cho mọi người không đủ tỉnh táo, dẫn đến tình trạng thừa nguồn cung, điều này là cho giá trị của bản mạch chủ bị giảm tới bốn mươi phần trăm, giá trị của thiếc cũng bị giảm hai mươi lăm phần trăm, các hợp kim đồng cũng bị giảm.
Tương lai của thị trường nguyên vật liệu, hay nói chính xác là thị trường nguyên vật liệu các thiết bị điện tử sẽ đi về đâu? Cái tôi muốn nói ở đây, chính là thị trường sẽ luôn luôn phát triển, thị trường của chúng ta vẫn còn tiềm năng lớn cần khai thác, sản lượng tiêu thụ hàng năm của các loại sản phẩm điện tử đều tăng vọt, nhưng mà vì sao các vị lại gặp khó khăn?
Các vị có thể tự tìm hiểu xem các vị đồng nghiệp của mình, sản lượng tiêu thụ của tivi cách đây ba năm là bao nhiêu, mà nguyên vật liệu được cung cấp là bao nhiêu? Nhu cầu của thị trường cuối cùng tăng trưởng một trăm phần trăm, nhưng mà thị trường cấp hai lại tăng đến tận hơn hai trăm phần trăm, điều này không phải là chúng ta cung cấp quá nhiều so với nhu cầu sao? Hơn nữa, đoạn thời gian trước đó lại bất chấp tất cả, ai cũng đâm đầu vào thứ này.
Thị trường của chúng ta rất tốt, có tương lai rất sáng lạng, nhưng mà có thể đạt được lợi nhuận hay không, điều này phải dựa vào các vị ở đây.
Các vị có dám bỏ bớt một vài nguyên vật liệu gia công, các nguyên vật liệu hạt nhựa, nguyên liệu đồng, những xí nghiệp không có kỹ thuật.
Các vị có thể có nhiều khách hàng hơn, các vị có thể chống đỡ được, như vậy các vị có thể thắng.
“Nếu như là sản xuất bo mạch chủ, vậy thì phải xem xét kỹ thuật như thế nào.
Thị trường tương lai nhất định sẽ là một thị trường công nghệ làm chủ, chỉ cần anh có kỹ thuật, anh nằm trong tay các bên cung cấp nguyên vật liệu quan trọng nhất, như vậy anh chính là ông nội, chúng tôi không có, chúng tôi phải tìm anh, lợi thế giá cả nằm trong tay anh.
Ngược lại cũng như vậy, điện tử Thủy Hoàn cung cấp hàng hóa vẫn luôn có tỷ lệ nhất định, chúng tôi có hai mươi phần trăm là hàng tự sản xuất để cung cấp ra thị trường, trong tương lai, tỉ lệ này có thể tăng, còn dư lại tám mươi phần trăm thì chúng tôi ký hợp đồng mua bán với các xí nghiệp đầu ngành.
Vừa rồi có rất nhiều vị lãnh đạo nói với tôi rằng liệu họ có thể gia nhập vào các cửa hàng cung cấp hàng hóa của chúng tôi được không? Họ đồng ý cung cấp hàng với giá thấp nhất, tôi có thể trả lời cho tất cả mọi người ở đây biết, không được, các vị không nên tìm tôi, quyền quyết định không nằm trong tay tôi, các vị có thể tìm các vị lãnh đạo của công ty điện tử Thủy Hoàn để thuyết phục.
“Vẫn là câu nói cũ, mặc kệ các vị là những người đi đầu hay chỉ vừa mới gia nhập vào thị trường bởi vì thấy được lợi nhuận trước mắt này trong thời gian gần đây, hay là người thật sự muốn thử thách ở thị trường này.
Các nguyên vật liệu như hạt nhựa, đồng, thiếc, ni lông, các vị phải chấp nhận sẽ có một áp lực rất lớn, nếu như các vị không có đủ tiền, không thể ổn định được đường dây tiêu thụ, thất bại chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, bởi vì những thứ này không cần kỹ thuật, chỉ cần có một chút quan hệ với các nơi sản xuất nguyên vật liệu thô, đem về, gia công đơn giản một tí là có thể bán được rồi.
Cái nghề này, ngay từ đầu đã được xác định là một cánh cửa thấp, cần quan hệ rộng, phải chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu như muốn sản xuất bo mạch chủ, các phương diện về kỹ thuật cao về hợp kim đồng, dây điện, phích cắm, có trang thiết bị tiên tiến, nhất định phải chú ý phát triển kỹ thuật, đây là phần khó khăn nhất, dễ chết nhất, nếu như kỹ thuật không được thì các mối quan hệ cũng không quan trọng nữa rồi, chỉ cần anh đủ lợi hại, anh có thể nắm thóp được các xí nghiệp như chúng tôi, cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay bốp bốp, có điều trên mặt mọi người đã không còn tươi cười nhiều như lúc đầu, mọi người rất quan tâm tới các dự đoán tương lai của Lục Tam Phong.
Những người ở đây ngày hôm nay, có không ít người là nhảy vào nửa chừng, bởi vì họ thấy làm VCD có lời nhiều quá, cho nên mới khiến cho thị trường cấp hai bị dư thừa.
Tổng giám đốc Lưu lại bước tới nịnh nọt vài câu, bên người Lục Tam Phong lúc này đứng đầy người, ai cũng cầm rượu tới cụng ly với anh.
Trước giờ, Lục Tam Phong đã tham gia rất nhiều bữa tiệc, nhưng có thể nói đây là bữa tiệc hài hòa nhất, không ai cãi nhau với anh, cũng không ai gây sự đánh nhau cả.
Lục Tam Phong liên tục tiếp khách, anh đã từng tham gia các bữa tiệc của Hoàng Hữu Danh, chủ tịch ngân hàng Mã, lúc nào cũng phải cười tươi mời rượu bọn họ.
Còn bây giờ, mọi người đều cười tươi tới mời rượu anh, thế giới chính là như thế đó, khi anh thành công, anh đánh rắm cũng thơm nữa, không ai quan tâm anh thành công như thế nào, anh đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu ra sao, đã hãm hại bao nhiều người.
Những người ở đây lúc này chỉ quan tâm một việc, đó là Lục Tam Phong đã thành công.
“Tổng giám đốc Lục, chào anh.” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chen vào trong đám người, nhìn thấy Lục Tam Phong đang cười cười, ông ta hơi hơi cúi đầu chào một cái, vẻ mặt vô cùng khiêm tổn, rõ ràng người đàn ông này lớn tuổi hơn Lục Tam Phong, nhưng bây giờ ông ta lại lễ phép như mình là cháu của anh vậy.
“Chào anh, chào anh!”
“Tôi ở bên công ty xuất nhập khẩu, tôi biết hiện tại sản phẩm của công ty điện tử Thủy Hoàn các anh đang được tiêu thụ rất tốt, vậy anh đã bao giờ có ý định xuất khẩu nó ra nước ngoài chưa? Công ty của chúng tôi rất lớn, năng lực các mặt về hải quan, kiểm tra chất lượng sản phẩm, tàu cảng đều rất mạnh, các thủ tục đều rất đầy đủ, hơn nữa chúng tôi cũng có mối quan hệ hợp tác lâu dài với rất nhiều công ty thương mại trên toàn thế giới.” ông ta nói rất nhanh, cứ như là sợ chỉ cần nói chậm một câu thì sẽ bị người khác cướp mất cơ hội được nói chuyện vậy.
“Rất tốt, vậy bên các anh là hợp tác trực tiếp hay là phải thông qua bên Sông Hương?” Lục Tam Phong hỏi ông ta.
Ông ta nghe Lục Tam Phong hỏi thì liền vui vẻ trả lời: “Chúng tôi hợp tác trực tiếp, không có bên trung gian, chuyện này anh cứ yên tâm, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói, công ty của chúng tôi có năng lực rất cao, thư tín dụng của bên chúng tôi đều là thư tín dụng xoay vòng, anh không cần phải lo, nếu hạn ngạch của thư tín dụng dùng xong, anh sẽ không thể lấy thêm tiền ra."
"Chút nữa tôi sẽ sang phòng tiếp khách bàn thêm." Lục Tam Phong nói với người chung quanh: "Xin thứ lỗi, tôi có việc đi trước, chút nữa sẽ nói chuyện với mọi người tiếp."
"Xem ra tổng giám đốc Lục muốn làm ngoại thương rồi."
"Có thể mở rộng thị trường chút nào hay chút đó mà." Lục Tam Phong khách khí đáp lại hai câu, sau đó đi về phía phòng tiếp khách.
Hôm nay Như Lan hoạt bát hơn hẳn bình thường, đối với cô bé mà nói, trong nhà xuất hiện nhiều người nghĩa là sẽ ăn Tết, cho nên cô bé không chịu làm bài tập đàng hoàng, kết quả bị Giang Hiểu Nghi mắng cho một trận, kế đó để cho Chu Nhan kèm cô bé làm bài tập, cuối cùng cũng xem như yên ổn.
Hơn chín giờ tối, dì Lưu đã bắt đầu ngáp lên ngáp xuống, bà ta hỏi Giang Hiểu Nghi: "Tổng giám đốc Giang à, tổng giám đốc Lục còn chưa về sao?"
"Dì Lưu, nếu bà thấy mệt thì cứ đi ngủ trước đi, không cần chờ anh ấy, mỗi ngày anh ấy đều bận lắm, hôm nay còn phải đi tham gia tiệc rượu, cũng không biết khi nào mới về." Giang Hiểu Nghi đứng lên hỏi: "Nếu bà cảm thấy chăn mỏng quá thì dưới tủ quần áo có cái dày hơn đấy, Nhan à, em cũng đi nghỉ ngơi sớm đi."
"Đúng rồi, trong phòng bảo mẫu có phòng tắm, mọi người vào đó tắm rửa một cái đi."
"Cảm ơn tổng giám đốc Giang"
Chu Nhan tắm rửa lau khô xong là chui vào ổ chăn, vẻ mặt ngạc nhiên nói với dì Lưu: "Nhà có tiền tốt quá mẹ ha, trong phòng còn có cả nhà tắm nữa."
"Bình thường thôi, lần trước mẹ đi nấu cơm cho công trường, dì Lý, là người ở Hà Thanh ấy con, trước kia cũng từng đi quét dọn cho một gia đình giàu có, nghe nói họ còn có cả bể bơi trong nhà, dì Lý
.