Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 16: Một cái Võ Vương



Chương 16: Một cái Võ Vương.

“Đến liền tốt. Đến liền tốt” Vương Nhất Tự cười gian xảo.

“Hai ngươi lui xuống”
Vương Nhất Tự đi lên đứng trước Thiên Cầm và Thiên Tuyết, lấy ra khẩu Desert Eagle từ trong không gian trữ đồ.

“Đúng lúc bản tọa cần thử vũ khí mới”

Đứng ở xa, Địa Viêm Lang Vương giận dữ chuẩn bị phóng ra hỏa cầu, đốt cháy nhân loại.

Vương Nhất Tự giương súng lên, truyền năng lượng từ Tinh hạch vào súng, nhắm thẳng hướng hung thú.

Cạnh!

“....” Vương Nhất Tự sắc mặt ngốc trệ.

Làm sao bắn không được?

Hắn gào thét trong lòng.

“Chủ nhân chưa mở chốt an toàn, bắn kiểu gì?” hệ thống nói.

“Lại còn vậy nữa” hắn lầm bầm.

Mở chốt an toàn ra.

Bang!

Âm thanh chói tai vang lên, một đạo quang từ Vương Nhất Tự bay ra, nhắm hướng đầu Địa Viêm Lang Vương lao tới.

Bành!

Viên đạn xuyên vô trán Địa Viêm Lang Vương, máu bắn ra, Lang Vương gục tại chổ.

Tất cả diễn ra chỉ trong hai cái chớp mắt.

Vương Nhất Tự lui lại hai bước.

“Độ giật quả là mạnh a”

“Là chủ nhân tu vi cao, nên có thể khống chế. Bằng như người thường, lúc này đã văng xa mươi thước rồi” hệ thống nói.

Đám đệ từ phía sau miệng chữ O mắt chữ A.

Cái quái gì vừa mới xảy ra?

Địa Viêm Lang Vương vừa xuất hiện đã tức thì bị hạ gục?

Chưởng môn vừa rồi là đã làm gì?

Bốn người bọn hắn đi tới.

“Chưởng môn. Vừa rồi là gì? Thiên Cầm hỏi.

“Là vũ khí mới của bản tọa. Tử Hỏa Pháo”

Vương Nhất Tự đưa bọn đệ tử xem xem.

“Cái cục sắt này làm sao có uy lực ghê gớm như vậy a?” Mẫn Nhi tròn mắt.

Thiên Tuyết cùng Thiên Cầm cũng ngạc nhiên không kém.

“Vũ khí này dùng Tinh Hạch để nạp, phẩm chất Tinh hạch càng cao, sát thương càng lớn” Vương Nhất Tự cao cao giọng giải thích.

Một phát hạ luôn Địa Viêm Lang Vương, thứ vũ khí này ít nhất phải Hoàng cấp.

Chưởng môn đúng là không đơn giản a.

Bọn đệ tử càng tỏ ra sùng bái chưởng môn.

Trong lòng Âu Dương Kiệt lúc này đối với chưởng môn, đối với Thương Sơn phái càng là ngưỡng mộ, sùng bái, cuồn cuộn như sóng biển.

Địa Viêm Lang bị Đại sư tỷ một đòn miểu sát, mà người Đại sư tỷ này chỉ là một hài tử mười hai, mười ba tuổi.

Đó còn chưa là gì.

Đến cả Địa Viêm Lang Vương, một hung thú rất mạnh, lại bị chưởng môn một phát bắn hạ?

Quá ngưu bức.

Phải nói, Địa Viêm Lang Vương là con Lang thú đầu đàn, chỉ huy cả một đàn hung thú, thực lực không phải là tầm thường, dù là mười tên Võ Sư cũng không nắm chắc phần thắng.

Mạnh! Quá mạnh!

Khoan đã!

Có gì đó sai sai.

Lang thú đầu đàn?


Chỉ huy cả một đàn Lang thú?

Chẳng lẽ....

Âu Dương Kiệt còn đang suy nghĩ chợt xung quanh vang lên rất nhiều tiếng hung thú gầm lớn.

Đám người giật mình nhìn xung quanh.

Phía trên, bao vây Vương Nhất Tự cùng bọn đệ tử lúc này là hơn hai mươi đầu Lang thú, tất cả đều là Địa Viêm Lang.

Mẫn Nhi nấp sau lưng chưởng môn.

Thiên Tuyết cùng Âu Dương Kiệt lui lại hai ba bước.

Chỉ có Vương Nhất Tự và Lục Thiên Cầm đứng nguyên tại chổ.

“Ai nha! Đây là đến nạp mạng” Vương Nhất Tự xuýt xoa, vỗ vai Thiên Cầm

“bản tọa trông cậy vào ngươi”

Hắn sau đó lui về đám người Thiên Tuyết.

Lục Thiên Cầm không nói gì. Từ từ trong Không gian giới chỉ lấy ra Ỷ Thiên kiếm.

Nàng liền vận khí tức, bộc phát ra tu vi.

Uy áp từ người nàng bàng bạc tỏa ra, đám Địa Viêm Lang cũng ngưng gầm, bốn chân run run sợ hãi.

Phía sau, Âu Dương Kiệt bị uy áp tràn tới đè nén, không thở nổi.

Là Võ Vương?

Tam sư tỷ là Võ Vương?

Làm sao một cái Thập lưu môn phái lại có Võ Vương?

Chỉ có từ Tứ lưu Tông môn trở lên mới có Võ Vương, làm sao mà....

Âu Dương Kiệt khổ sở suy nghĩ.

Nhưng vào lúc này, Lục Thiên Cầm vận dụng thân pháp nhảy lên cao, tựa như là cao hơn chổ bọn Lang thú đang đứng vài thước. Thân thể toát ra một luồng Hàn Băng lạnh toát.

“Hàn Băng Kiếm Quyết. Thức thứ nhất: Băng Hoa Bạo Vũ”

Xẹt Xẹt Xẹt...

Kiếm khí mang theo Hàn khí lít nha lít nhít xuất hiện xung quanh Lục Thiên Cầm, hướng về phía bọn Lang thú xung quanh.

Không gian như bị xé nát, Kiếm khí xung quanh phát ra, mang theo Hàn băng làm cho không khí tựa như bị đóng băng, sau đó cuộn lại, xoáy liên tục.

Viu viu. Rít rít!....

Hơn một trăm đạo Kiếm khí lao ra bốn phương tám hướng, mang theo âm thanh xé gió lao tới bọn Lang thú.

Rầm rầm!...

Bụi đất ngợp trời.

Lục Thiên Cầm từ từ nhẹ nhàng đáp xuống.

Bọn Địa Viêm Lang bị chém thành tám đoạn, địa hình xung quanh cũng lít nhít vết kiếm, vỡ nát, ngổn ngang, bừa bộn, như vừa bị một cơn lốc xoáy quét qua.

Là Bạo Vũ.

“Oa oa. Tam sư muội đúng là rất mạnh a” Mẫn Nhi tưng tưng chạy lại chổ Thiên Cầm.

Thiên Tuyết cũng theo tới.

“Ai nha! Mới một thời gian ngắn đã lĩnh hội được Hàn Băng Kiếm Quyết thức thứ nhất rồi. Đúng là Căn cốt Vương phẩm có khác” Vương Nhất Tự mỉm cười hài lòng, cũng bước tới chổ Thiên Cầm.

Chỉ có Âu Dương Kiệt là gương mặt ngơ ngơ ngáo ngáo, đứng hình tại chổ.

Chưởng môn vừa nói gì cơ?

Vương phẩm Căn cốt?

Nhìn thấy Thiên Cầm bộc phát ra tu vi Võ Vương, Âu Dương Kiệt đã là tâm hồn chấn kinh.

Nay lại thêm cái Vương phẩm Căn cốt, càng làm cho hắn gần như muốn sụp đổ.

Trước mặt mình là một Võ Vương lại là Căn cốt Vương phẩm.

Tại Tinh Không Đại lục này, muốn tìm một người như vậy còn khó hơn là mò kim đáy biển.

Nhưng là Thương Sơn phái có một người như vậy.

Cả người Âu Dương Kiệt run lên bần bật.

‘Lựa chọn gia nhập Thương Sơn phái là hoàn toàn đúng đắn’ hắn âm thầm nghĩ.