Chương 37: Bày tỏ
Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt cùng đi vào ngõ rẽ bên trái.
Hai người đi tầm hơn năm trăm thước, trước mặt xuất hiện một cánh cổng.
Đẩy cổng bước vào, trước mắt hai người hiện ra một căn phòng rộng lớn, sàn nhà được lát đá ngay ngắn, xung quanh trang trí lỗng lẫy.
Phía giữa căn phòng là năm nữ nhân xinh đẹp, đang nhảy múa theo tiếng nhạc.
Ngồi phía xa, một nữ nhân xinh đẹp khác đang gảy cầm.
Khung cảnh như một chốn thần tiên.
Thiên Cầm nhíu mày
“Sư đệ, cẩn thận”
Âu Dương Kiệt khẽ gật đầu.
Hai người đi tới gần đám nữ nhân đang nhảy múa.
Tiếng cầm chợt ngưng lại.
Đám nữ nhân cũng khựng lại, nhìn hai kẻ xa lạ.
“Ôi chao! Là một nam nhân a”
“Thật là đẹp trai quá đi”
“Nào... lại đây đi... cùng nhau nhảy múa nào”
Đám nữ nhân xúm lại, vây quanh Âu Dương Kiệt.
Lục Thiên Cầm nhíu mày.
Chợt nữ nhân ngồi phía xa lên tiếng
“Hai vị đường xa đến đây. Hay là hãy ở lại đây. Cùng chúng ta vui đùa nhãy múa a”
“....” Thiên Cầm im lặng.
“Hai người chúng tôi là đến tìm người, không có thời gian để..”
Âu Dương Kiệt chưa nói hết thì bị Thiên Cầm ngăn lại
“Sư đệ. Không nên để họ biết mục đích của chúng ta”
“Tìm người?”
“Đến tìm chúng ta à?”
“Lại đây. Lại đây đi nào”
Đám nữ nhân giở giọng đùa cợt, vây lấy Âu Dương Kiệt.
“Phiền các người tránh ra. Bọn ta đang gấp” Âu Dương Kiệt gằn giọng.
“Nếu không tránh thì sao hả? Chàng đẹp trai?” một nữ nhân lên tiếng, tỏa ra một hương thơm mê hoặc.
“Sư đệ cẩn thận. Là độc”
Thiên Cầm nhảy lùi lại ba bốn bước.
Nhưng Âu Dương Kiệt vẫn đứng yên tại chổ, gương mặt đen sạm lại.
“Không hay. Sư đệ hình như đã trúng độc” Thiên Cầm suy nghĩ, liền rút ra Lưu Ly kiếm.
Đám nữ nhân nhìn thấy Thiên Cầm rút kiếm liền chế giễu.
“Ai nha. Ngươi sao lại rút kiếm ra thế? Bọn ta chỉ là muốn vui đùa thôi mà”
“Thả sư đệ của ta ra” Thiên Cầm gằn giọng.
Lúc này, tay áo của những nữ nhân kia xuất hiện một mảnh vải đỏ.
Mảnh vải lao ra, quấn lấy chân tay của Âu Dương Kiệt.
“Ngươi thử tiến lên một bước, để xem...” một nữ nhân trong đám lên tiếng.
Nhưng còn chưa nói hết lời, gương mặt trở nên ngưng trọng.
“Tránh ra!” Âu Dương Kiệt hét lớn.
Bộc phát ra tu vi, cơ bắp cuồn cuộn gồng lên.
Xoạt xoạt!
Những mảnh vải đỏ quấn lấy chân tay Âu Dương Kiệt liền bị đứt, rách ra.
Năm nữ nhân nhíu mày, nhảy về sau mươi bước.
“Rõ ràng đã trúng Mị thuật, hắn làm sao có thể chống lại?”
Âu Dương Kiệt sắc mặt âm trầm nói
“Định dùng trò tiểu nhân này hại ta sao? Nằm mơ”
Thiên Cầm đi tới “Sư đệ không sao chứ?”
“Không sao. Sư tỷ đừng lo”
Đám nữ nhân kia gương mặt trở nên âm trầm lại.
“Thật là có chút bản lĩnh a”
“Không một nam nhân nào có thể chống lại Mị thuật của bọn ta”
“Ngươi là kẻ đầu tiên a”
“Định dùng nhan sắc để mê hoặc ta?”
“Các ngươi không xứng!”
Năm tên nữ nhân liền vận thân pháp né tránh.
“Muốn chạy?”
Âu Dương Kiệt dùng Lăng Ba Vi Bộ đuổi theo.
Bành!
Tung một quyền vào bên hông một tên nữ nhân, đem ả văng xa năm, sáu thước, phun ra một ngụm máu bất tỉnh.
“Ngươi dám!”
Bốn nữ nhân còn lại cả giận.
Triệu hồi ra vải đỏ tấn công Âu Dương Kiệt.
Xẹt xẹt.
Những tấm vải đỏ đang lao đến liền bị cắt đứt.
“Quên ta rồi sao?” Thiên Cầm nhảy đến.
Một kiếm xuyên qua ngực một tên.
Âu Dương Kiệt túm được một tấm vải, liền kéo mạnh.
Ả nữ nhân liền bị kéo giật về phía hắn.
Bành!
Âu Dương Kiệt một quyền giữa mặt, đem ả nhấn xuống đất.
Trong giây lát, năm ả nữ nhân bị Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt giải quyết gọn gàng.
“....” nữ nhân ngồi gảy cầm im lặng.
“Đến lượt ngươi”
Thiên Cầm lao mũi kiếm hướng đến nữ nhân đang ngồi.
Nhưng là....
Tinh! Tinh! Tinh!
Âm thanh của đàn cầm vang lên.
Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt liền cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực.
Tu vi cảnh giới cũng đột nhiên bị phong ấn, không thể vận dụng khí tức.
Thiên Cầm khuỵu xuống, kiếm chống xuống đất.
Âu Dương Kiệt liền chạy đến đỡ nàng dậy.
“Sư tỷ, không sao chứ?”
Thiên Cầm nhíu mày nhìn về phía nữ nhân kia.
“Ả là Cầm tu, cây đàn kia, e là có thể phong ấn tu vi cảnh giới của chúng ta. Ta bây giờ không thể vận được khí tức. E là...”
“Sư tỷ. Đứng sau ta”
Âu Dương Kiệt quay người lại, đối mặt với nữ nhân kia, toàn thân che chở cho Thiên Cầm.
“Ngươi vừa nói gì cơ? Đến lượt của ai cơ?” Ả ta cười gian trá.
“Để ta xem. Liệu tu vi bị phong ấn, các ngươi sẽ vùng vẫy như thế nào”
Tinh! Tinh!
Ả gảy đàn.
Một loạt khí tức bay ra, hướng thẳng về phía hai người.
Âu Dương Kiệt sắc mặt ngưng trọng, liền lấy ra Hộ Sơn Thuẫn che chắn cho Thiên Cầm.
Bành! Bành!
Cả người Âu Dương Kiệt bị khí tức đánh vào, rung lên.
Phụt!
Âu Dương Kiệt phun ra một ngụm máu.
Hộ Sơn Thuẫn tuy là giúp hắn phòng thủ, nhưng chỉ giảm bớt một phần lực tấn công.
Hiện tại, tu vi của Âu Dương Kiệt bị phong, nên không thể truyền khí tức vào Hộ Thuẫn để phát động màn chắn.
Hắn chỉ có thể đứng yên đón đỡ khí tức kia lao đến, là để che cho Thiên Cầm đang ở phía sau.
“Sư đệ....” Thiên Cầm lo lắng.
“Không sao. Tuy tu vi bị phong, nhưng chừng này không hạ được ta đâu” Âu Dương Kiệt lên tiếng.
Khoan đã!
Tu vi cảnh giới bị phong ấn?
Vậy khác gì lúc đó chứ?
Âu Dương Kiệt liền như ngộ ra một cái gì đó.
Liền quay mặt lại nhìn Thiên Cầm cười nói.
“Sư tỷ nghỉ ngơi đi. Việc ở đây để ta lo”
Thiên Cầm khẽ giật mình một cái.
Lòng nàng như có gì đó vừa dao động.
“Không tệ a”
Ả nữ nhân kia xuýt xoa, liền ngón tay nhảy múa trên dây đàn, thi triển thêm vài lượt khí tức phóng tới.
Âu Dương Kiệt tay cầm chắc Hộ Sơn Thuẫn thi triển thân pháp lao đến.
Bành! Bành!
Âu Dương Kiệt toàn thân rắn chắc vừa đón đỡ khí tức vừa lao đến, khóe miệng máu cũng chảy ra.
“Khổng ổn!” Ả nữ nhân kia giật mình.
Liền cầm đàn, vận thân pháp nhảy ra tránh.
Rầm!
Âu Dương Kiệt một quyền đấm thẳng xuống đất ngay chổ nữ nhân kia vừa ngồi.
Mặt đất hiện ra vỡ nát.
Ả nữ nhân kia nhảy lui lại phía sau năm sáu thước, trong lòng cả kinh.
Nam nhân kia tu vi cảnh giới đều bị phong ấn, làm sao có thể di chuyển và phát ra lực lượng kinh người như thế?
“Lẩn nhanh đấy”
Âu Dương Kiệt đứng dậy.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn ả.
Tu vi bị phong ấn, bây giờ là chuyện quá bình thường đối với Âu Dương Kiệt.
Chuyện này hắn đã từng một lần trãi qua, thậm chí còn tệ hơn lần này.
Lực lượng vừa rồi chỉ là hắn đơn giản vận sức lực đánh ra.
Đây là kết quả của quá trình tập luyện điên cuồng tại Tố Tạo Phòng.
“Để xem ngươi tránh được bao lâu” Âu Dương Kiệt liền lao đến ả.
“To mồm. Chết đi”
Ả nữ nhân liền vận thân pháp nhảy lên cao, ngón tay gảy lên dây đàn.
Hàng loạt đạo khí tức xuất hiện, bao phủ khắp căn phòng, trực lao đến phía Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt hơi cúi người, hai tay co lại phía trước đón đỡ.
Nhưng chợt liếc thấy Lục Thiên Cầm.
Nàng đứng cách hắn hơn mươi thước, cũng bị bao quanh bởi những luồng khí tức kia.
Thiên Cầm bây giờ tu vi đều bị phong ấn, không thể vận khí tức chống đỡ.
Nhìn luồng khí tức xung quanh, thân thể nàng khẽ run lên.
“Để ta xem các ngươi làm thế nào?”
Ả nữ nhân kia nở một nụ cười tà ác.
Tinh! Tinh!
Khí tức ào ào lao đến hai người.
Thiên Cầm hai tay ôm đầu, lập tức ngồi xuống.
Chưa bao giờ nàng cảm thấy bất lực như bây giờ.
Nhưng là...
Bành! Bành! Bành!
Hàng loạt tiếng nổ vang lên, Thiên Cầm nàng không mảy may thương tích, gương mặt hiện lên ngốc trệ, nhưng chợt....
Thịch!
Một chất lỏng gì đó chảy xuống mặt nàng.
Tay nàng quệt lên.
Là máu...?
Nàng ngước lên, lúc này mới phát hiện Âu Dương Kiệt dùng thân mình đón đỡ những luồng khí tức kia, bảo vệ nàng.
Âu Dương Kiệt toàn thân hiển hiện vết thương, máu tươi từ miệng chảy ra rất nhiều.
“Sư...đệ...” Thiên Cầm tay run run, lo lắng nhìn Âu Dương Kiệt.
“Không...không sao... ta sẽ bảo... vệ...sư..tỷ” Âu Dương Kiệt đau đớn nói.
“Hahaha.... chết đến nơi còn muốn bảo vệ người khác sao?” Ả nữ nhân cười lớn
“Để ta tiễn các ngươi một đoạn”
Tinh! Tinh! Tinh!
Hàng loạt luồng khí tức lại lao đến.
Âu Dương Kiệt vận hết sức lực quay lại, nắm chặt lấy Hộ Sơn Thuẫn hét lớn
“Sư tỷ, ta sẽ bảo vệ ngươi”
Bành! Bành! Bành!
Âu Dương Kiệt đón đỡ hết những luồng khí tức kia bằng thân mình, miệng lại phun ra một ngụm máu.
Thân thể bây giờ đã bị nội thương nghiêm trọng.
Lục Thiên Cầm ngồi phía sau, hai mắt trở nên ươn ướt
“Sư... đệ..đừng vì ta...mà... ngươi mau đi đi...”
Âu Dương Kiệt không quay lại, đứng thẳng người nói
“Dù... có phải chết... ở đây. Ta cũng sẽ không... bỏ rơi... sư tỷ...”
Hắn liền vận hết sức lực, vận thân pháp lao đến ả nữ nhân kia.
“Muốn chết?”
Ả nữ nhân hét lớn, lập tức gảy đàn, phòng thích khí tức lao đến Âu Dương Kiệt.
Bành! Bành!
Thân thể Âu Dương Kiệt một lần nữa bị khí tức đánh vào, cả người đỏ lên màu máu, nhưng hắn vẩn không ngừng lại.
“Kẻ chết là ngươi mới đúng!”
Âu Dương Kiệt hét lớn, một quyền đấm tới.
“Không ổn” Ả nữ nhân giật mình.
Liền muốn vận thân pháp nhảy ra.
Nhưng là không kịp.
Âu Dương Kiệt bằng tất cả sức lực cùng giận dữ lao đến.
Bành!
Một quyền đấm thẳng vào bụng ả nữ nhân, đem ả nhấn vào vách tường.
Rầm! Rầm!
Âu Dương Kiệt liền tung thêm mấy quyền vào người ả, khiến cho vách tường sau lưng ả cũng nứt ra.
Ả nữ nhân phun ra một ngụm máu, toàn thân ngã gục xuống.
Khụ...khụ...
Âu Dương Kiệt toàn thân lảo đảo đi về phía Lục Thiên Cầm.
Nàng lúc này tu vi đã trở lại, liền vận thân pháp đến đỡ hắn.
“Sư đệ. Ngươi vất vả rồi...”
Âu Dương Kiệt miệng đầy máu nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.
Nhưng...
Ả nữ nhân kia nằm trên mặt đất, cố gắng vùng dậy, từ tay áo phóng ra một ám khí.
Ả muốn kéo theo một người trước khi chết.
Cảm nhận được ám khí đang lao đến phía sau lưng Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt liền đẩy nàng ra
“Sư tỷ cẩn thận”
Phập!
Âu Dương Kiệt đẩy Thiên Cầm ra liền bị ám khí cắm vào ngực.
Lục Thiên Cầm ngơ ngác trong giây lát liền hốt hoảng lao đến Âu Dương Kiệt.
Vết thương chổ ám khí bắt đầu chảy máu, nhưng là màu đen.
“Có độc”
Thiên Cầm giật mình, liền lập tức Băng phong chổ vết thương, không cho độc tố lan ra.
“Sư đệ... ngươi làm sao.. lại ngốc thế hả..?” hai mắt nàng ướt đẫm.
Nàng vốn thường ngày tính tình lạnh như băng, không hề tỏ ra bất kì biểu cảm gì, cũng không có chuyện gì làm nàng có thể biểu lộ ra cảm xúc.
Nhưng ngay lúc này, ngay tại đây, tên nam nhân kia lại khiến nàng rơi lệ.
Hắn từ đầu đến cuối một mực che chở cho nàng, dù là tình huống nguy hiểm đến tính mạng, cũng không hề tỏ ra sợ hãi.
Vì nàng toàn thân thương tích, vì nàng lãnh chịu trọng thương, vì nàng sẵn sàng nhận lấy độc ám khí.
Làm sao nàng lại dững dưng cho được?
Khụ...khụ...
Âu Dương Kiệt ho ra máu.
“Là... vì....ta... khụ... khụ...”
“Đừng nói nữa... sẽ ảnh hưởng đến vết thương” Lục Thiên Cầm nói, hai hàng nước mắt cũng chảy ra.
“Sư...tỷ.... đừng...khóc...” hắn đưa tay lên, gạt đi nước mắt của nàng “Khụ...khụ...”
“Để.. để ta dìu...đệ đứng dậy... quay lại tìm... chưởng môn...”
Âu Dương Kiệt ngăn lại.
“E... là... không kịp... rồi...” hắn lại phun ra ngụm máu, cánh tay trực buông xuống.
Thiên Cầm vội chụp lấy tay hắn
“Đệ.. cố lên....đừng làm ta... lo lắng”
“Sư... tỷ....ta muốn... tỷ biết... một..chuyện”
“Chuyện gì?...” Thiên Cầm nước mắt lại chảy ra.
“Ta...ta... thực..ra...ta.... yêu tỷ...”
Âu Dương Kiệt tay buông xuôi, không còn chút sức lực nào.
“Không!”
Lục Thiên Cầm hét lớn
“Sư đệ... A Kiệt.... huynh tỉnh lại cho ta....”