Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 4: "Không sớm không muộn"



Chương 4: Không sớm không muộn.

Rầm!

Ngồi ở chính giữa Đại điện, Hàn Bá Lâm sắc mặt giận dữ, một tay đập bàn.

“Thật chẳng xem ai ra gì. Dám đả thương trưởng lão cùng đồ đệ của Tinh Vẫn phái ta”

Các trưởng lão cùng cao tầng đều chung tỏ thái độ giận dữ.

“Phải điều tra cho ra thận phận của kẻ đó, phải để cho hắn sống không được mà chết cũng không xong!” Ngô trưởng lão quát.

“Đúng!” các trưởng lão và cao tầng đều đồng thanh hô.

“Chưởng môn! Thanh trưởng lão là bị người ta đả thương tại chân núi Thương sơn, hẳn là chuyện này có liên quan không ít tới Thương sơn đỉnh”

“Nhưng Thương sơn đỉnh làm gì có môn phái hay bất cứ người nào sinh sống? Theo ta biết trên núi chỉ còn sót lại một phế tích của một môn phái mà thôi”

Hàn chưởng môn gằn giọng.

“Dù là phế tích cũng phải điều tra, Ngô trưởng lão, Kim trưởng lão, hai người các ngươi dẫn đệ tử đi điều tra cho ta.

Nhất thiết phải bắt sống được tên đó, bản tọa muốn đích thân ngược hắn chết!”

“Tuân lệnh”

Ngô, Kim trưởng lão ôm quyền rời đi.

Dẫn theo hai mươi tên đệ tử một hướng Thương sơn lao đi.

Thương sơn đỉnh.

Đứng tại trước Đại điện, Lục Mẫn Nhi cùng Triệu Thiên Tuyết hai mắt mở to, ngạc nhiên không thôi.

Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Một phế tích bỏ hoang nhiều năm, sau một đêm biến thành gọn gàng sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, uy nghiêm lộng lẫy?

Đường đi được lát lại ngay ngắn bằng thạch phiến, Đại điện, Diễn võ tràng, Sương phòng, cùng các khu khác đều được sửa sang tựa như vừa được xây mới, cỏ cây đều được cắt tỉa gọn gàng, thậm chí còn nghe được cả tiếng chim hót véo von trên tán cây.

Làm sao có thể xảy ra được?

Trừ phi là thần tiên tác động....

Mẫn Nhi ngạc nhiên không dứt, đầu hết xoay bên này lại xoay bên kia nhìn nhìn ngắm ngắm, tựa như lạc vào một thế giới khác.

Thiên Tuyết, nàng mặc đù đêm qua đã nhìn thấy chưởng môn lập trận Mộc nhân, tu sửa môn phái, nhưng cũng không ngờ rằng chỉ qua vỏn vẹn một đêm, toàn bộ cảnh vật đều thay đổi, nguy nga, tráng lệ.

Ba!

Còn đang mơ mơ hồ hồ, một tiếng vỗ tay vang lên, Vương Nhất Tự hài lòng từ Đại điện bước ra.

“Tu sửa hoàn tất!” hắn hiện lên mỉm cười.

Cùng lúc này, hai mươi đạo Mộc nhân cùng lao về Diễn võ tràng trước mặt, nghiêm chỉnh xếp hàng

“Chủ nhân!”

“Tốt tốt a! Thật vất vả cho các ngươi! Trở về”

Dứt lời, Vương Nhất Tự phất tay, thu hồi lại trận pháp.

“Chưởng môn! Những thứ vừa rồi là gì?” Mẫn Nhi hỏi.

“Là thợ xây”

“Đồ chơi của Chưởng môn”

Vương Nhất Tự cùng Thiên Tuyết đồng dạng không đồng ngôn.

“Oa oa... chưởng môn hẳn là thần tiên a"

Mẫn Nhi hai mắt mở to hướng về Vương Nhất Tự một mặt sùng bái.

“Chỉ có thần tiên mới làm được như vậy” nàng tự họa.

“Hahaha... với bản tọa không gì là không thể!”

Vương Nhất Tự cười lớn.

“Thần tiên cái rắm!” hệ thống phỉ nhổ.

“Lục Mẫn Nhi, Triệu Thiên Tuyết!”

Vương Nhất Tự hô lớn.

Như hiểu ý, hai nàng liền nhanh xuống Diễn võ tràng, hành lễ, ôm quyền hướng về Vương Nhất Tự.

“Có đệ tử”

“Hai người các ngươi là nhập môn đệ tử sớm nhất, dựa theo thời gian, Mẫn Nhi sẽ là Đại đệ tử, hai ngươi từ nay phải chăm chỉ tu luyện, phát huy quang đại môn phái về sau”

“Đệ tử minh bạch” hai người đồng thanh.

Sau đó Vương Nhất Tự ném cho hai nàng hai không gian giới chỉ.

“Ở đây bản tọa có 10 vạn Linh thạch đều chia cho hai ngươi, nhanh chóng tu luyện”

“Đa tạ chưởng môn ban thưởng!”

“Đi thôi! Cùng bản tọa đi Hàn Vân thành chiêu mộ”

“Vâng”

Linh thạch, Đan dược, tiền bạc đối với một người đã sống tám kiếp như Vương Nhất Tự đều là dư giả.

Hắn cho dù có vung tay mạnh cỡ nào đều không thể cạn.

“Chủ nhân, ta cảm thấy ngươi như là hơi hoang phí” hệ thống nói.

“Dùng tài nguyên để bồi dưỡng đệ tử? Ngươi cho rằng không thỏa đáng?”

“Không phải là không thỏa đáng, nhưng theo ta thấy nếu như đệ tử ngươi có cống hiến cho môn phái, đạt đủ tiêu chuẩn, lúc ấy hẳn ban thưởng.

Cứ vừa nhập môn, tùy tiện ban thưởng, sớm muộn cũng kiệt” hệ thống phân trần.

“Ý này ta sẽ lưu. Tạm thời làm cho xong nhiệm vụ trước đã”

Xoát xoát!

Hơn hai mươi bóng người lao nhanh.

Phút chốc dừng trước Sơn môn Thương sơn phái.

“Trưởng lão, đây là?” một đệ tử lên tiếng.

“Không phải là Thương sơn đỉnh tồn tại phế tích hay sao? Sao lại như vậy?” Ngô trưởng lão nhíu mày.

Bọn hắn theo lệnh của chưởng môn là đến Thương sơn điều tra phế tích, nhưng đập trước mắt bọn hắn bây giờ là một Sơn môn uy nghi to lớn, phía trước treo bảng hiệu hiện ba chữ “Thương Sơn phái”

“Thương sơn phái? Như ta nhớ được hơn hai mươi năm trước đã tan rã, hiện tại chỉ là phế tích môn. Phế tích làm sao có thể trông như này?” Kim trưởng lão nói.

“Hẳn là có người tu sửa lại, người này chắc chắn có liên quan tới việc của Thanh trưởng lão” Ngô trưởng lão tiếp lời.

“Chúng ta phải điều tra cho ra. Đi. Tiến vào trong”

Bọn hắn dự định tiến vào thì đột nhiên cửa Sơn môn mở ra.

Một thiếu niên đi trước, một nữ nhân áo trắng theo sau, độ tuổi trạc tầm hai mươi, lẽo đẽo theo sau lại thêm một nữ hài tử mười hai, mười ba tuổi.

“Yoo! Sáng sớm đã có khách”

Vương Nhất Tự phấn khởi vẫy tay chào.

“Hắn! Là hắn! Hắn là người đã đả thương Thanh trưởng lão cùng bọn đệ tử”

Một tên đệ tử chỉ vào Vương Nhất Tự nói.

“Thanh trưởng lão?” Vương Nhất Tự nghiêng đầu giả ngốc.

“Dám đả thương người của Tinh Vẫn phái, ngươi lá gan không nhỏ a” Kim trưởng lão âm trầm.

“Khôn hồn thì buông tay chịu trói, theo chúng ta về Tinh Vẫn phái, gánh chịu xử phạt, bằng không...” Ngô trưởng lão liền nói.

“Bằng không thì như nào?” Vương Nhất Tự chen ngang.

“Bằng không giết chết tại chổ!” Ngô trưởng lão gằn giọng.

Keng Keng!

Các đệ tử phía sau liền rút vũ khí, sẵn sàng lao lên.

“Chưởng môn, bọn hắn là người của Tinh Vẫn phái. Xem ra tới đây là vì chuyện hôm qua chưởng môn đả thương Thanh trưởng lão của bọn hắn”

Thiên Tuyết phía sau thì thầm vào tai Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự cười nói

“Á à... thì ra là nhất cái Bát lưu môn phái Tinh Vẫn phái. Phóng ngựa đến đây nào!” hắn vẫy vẫy tay.

“Ngươi..” Kim trưởng lão sắc mặt đỏ bừng.

“Xông lên, giết cho ta” Ngô trưởng lão quát lớn.

“Bạo thương quyền”

“Hoang nguyên chưởng”

Ngô Trúc Cẩn, Kim Huyền Lân thân là hai trưởng lão của Tinh Vẫn phái, tu vi đã đạt đến Cửu đẳng Võ Sư, cùng lúc triển khai quyền chưởng hướng về phía Vương Nhất Tự.

Những tên đồ đệ phía sau cũng tay lăm lăm vũ khí lao lên.

Mẫn Nhi, Thiên Tuyết bất giác hoảng lui lại năm sáu bước.

Bằng như người thường nhìn thấy hai đạo quyền chưởng bộc lộ khí tức do hai Cửu đẳng Võ Sư thi triển ra băng băng hướng tới, theo sau là hai mươi tên cầm kiếm lướt lại, thần sắc hẳn là sụp đổ, hai chân run rẫy, nhưng Vương Nhất Tự thì sao?

Hắn lại ung dung mỉm cười, thân thể không mảy may nhúc nhích, tự tin đón lấy.

“Tiểu tử đi chết đi!” Ngô trưởng lão hét lớn.

“Chưởng môn không xong” Thiên Tuyết sụp đổ, mắt nhắm lại.

Nàng tận mắt thấy chưởng môn một quyền đánh bay Tam đẳng Võ Sư, hẳn là người rất mạnh.

Nhưng đối mặt với hai Cửu đẳng Võ Sư, thực lực Tam đẳng so ra thiếu một dặm xa, làm sao chưởng môn có thể chống? Làm sao? Làm sao đây? Nàng rối bời.

Nói ra thì chậm hành động thì nhanh, ngay vào lúc hai tên trưởng lão triển khai võ công, dập dờn dập dờn một cánh Hắc Hồ Điệp bay đến, đậu vào trên vai Vương Nhất Tự.

Bọn hắn, Tinh Vẫn phái đang lúc giận dữ, chỉ nhằm Vương Nhất Tự mà giết , không hề để ý xung quanh.

Xẹt xẹt! Bịch bịch!

Âm thanh vọt tới từ phía sau, Ngô trưởng lão, Kim trưởng lão chợt giật mình, nhưng quyền, chưởng vẫn hướng tới Vương Nhất Tự.

Bành!

Một đạo khí tức ập đến, đem hai đạo chưởng, quyền phá nát.

Hai tên trưởng lão bị phản thệ, lui lại dăm ba bước, tay ôm ngực, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

“Không sớm không muộn. Đúng lúc. Tốt a!” Vương Nhất Tự lại mỉm cười.