Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 45: "...phí công vô ích"



Chương 45: “...phí công vô ích”

Vương Nhất Tự nhíu mày

“Rắc rối rồi đây”

Thuồng luồng là một loại rắn biển rất to, toàn thân không có vảy, trông không khác gì Rồng, chỉ là không có râu và bốn chân.

Nhưng con thuồng luồng xuất hiện trước mặt đám người Vương Nhất Tự lại là một con cực kì to.

Phải gấp ba đến bốn lần những đồng loại khác.

Khừ... khừ...

Cổ Băng Long Quy ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào hai mắt của con thuồng luồng.

“Một con rắn nhãi nhép mà cũng dám cản đường của ta?”

Long Quy liền bộc lộ uy áp lan tới chổ thuồng luồng.

“Cút!”

Hai mắt thuồng luồng tỏ ra sợ hãi, thân thể run lên, phút chốc lặn mất tăm.

Đám người khóe miệng co giật.


Cổ Băng Long Quy bơi quanh đảo tìm một chổ thấp để lên bờ.

Phịch!

Đám người Vương Nhất Tự đặt chân lên đảo.

Liền cảm thấy không khí trên đảo ngột ngạt đến khó thở.

Bầu trời tối đen, rừng cây rậm rạp, sương mù bao quanh, tiếng hung thú gào rú.

Khung cảnh làm cho người ta phải rợn người.

“Ngươi nghỉ ngơi đi” Vương Nhất Tự thu hồi lại Long Quy.

Nhìn về phía trước

“Tất cả cẩn thận, bản tọa cảm thấy nơi này có chút tà ma”

Đám người gật đầu, đi theo sau Vương Nhất Tự vào rừng.


Đi chừng một đoạn, đám người bắt gặp trước mắt một con Yêu Thù đang ăn thịt con mồi.

“Chưởng môn. Loại này thường sống trong hang, làm sao lại xuất hiện ở giữa rừng? Với lại, kích thước của nó cũng to hơn so với bình thường” Thiên Cầm nhíu mày nói.

“Mặc kệ nó. Chúng ta đến đây không phải để săn hung thú” Vương Nhất Tự ra hiệu cho đám người tiếp tục đi.

Nhưng con Yêu Thù đánh hơi được mùi nhân loại, liền ngừng ăn, tám con mắt nhìn về đám người Vương Nhất Tự.

Gréc gréc...

Yêu Thù gầm lên vài tiếng liền lao đến đám người.

“Ra là mi chọn cái chết?” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Bốn đệ tử rút ra Tử Liên kiếm, chuẩn bị lao lên chiến đấu.

Đùng!

Mộc Phiến La liền vận chưởng pháp, đem đầu con Yêu Thù nhấn xuống đất.

Đầu con Yêu Thù bị một lực nhấn mạnh xuống, vỡ nát, cả thân người đổ sụp xuống.

“Rác rưởi” Phiến La hừ lạnh một cái.

Bốn tên đệ tử gương mặt trở nên đặc sắc nhìn nàng.

Đúng là một trong Tứ Đại tà chủ, ra tay vừa nhanh gọn lại vừa tàn ác...

“Đi thôi. Đừng làm mất thời gian với đám này” Vương Nhất Tự nói.

Nhưng là, vừa đi được một đoạn lại tiếp tục gặp hung thú.

Một con Hắc Tinh Tinh to lớn lao ra, chặn đường đám người.

“A Kiệt. Ngươi lên” Vương Nhất Tự ra lệnh cho đệ tử.

Âu Dương Kiệt liền vận thân pháp lao đến.

Bành!

Một quyền đấm thẳng mặt Hắc Tinh Tinh, đem nó đánh văng ra sau ba bốn thước.

Tinh Tinh bị một quyền đánh cho hai mắt trắng dã.


“Những con thú này với hung thú ở Tàng Viêm cốc so ra còn có phần yếu hơn” Âu Dương Kiệt nhận xét.

“Tiếp tục lên đường”


Đám người lang thang trong khu rừng rậm rạp, gặp rất nhiều hung thú tập kích.

Nhưng mục tiêu lại không hề thấy đâu cả.

Rong rủi gần cả ngày trời, cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng.

“Cây cối ở đây thưa thớt hơn hẳn” Âu Dương Kiệt nhận xét.

“Chưởng môn. Rốt cuộc là chổ này có người sinh sống hay không?” Trương Tấn thở dài nói.

“Chúng ta đi gần cả ngày rồi. Cũng chỉ toàn là rừng cây và hung thú. Đến một dấu hiệu của con người cũng không thấy...” Lý Liên Hoa nói.

“Không vội. Chúng ta đến đó nghỉ chân trước đã” Vương Nhất Tự chỉ tay về những tảng đá nằm cạnh một cái hồ.

Đám người liền đi đến bên cạnh hồ nước.

Vương Nhất Tự cùng ba vị phu nhân ngồi xuống tảng đá lớn.

“Phu quân. Từ lúc đặt chân đến đây, thiếp luôn có một cảm giác bất an” Trương Tố Tố nói.

“Đúng là rất lạ” Mộc Phiến La ngồi cạnh nói.

“Lạ như thế nào?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Thiếp cảm thấy hòn đảo tỏa ra một luồng Yêu khí khó chịu” Phiến La nói.

“Yêu khí?” Vương Nhất Tự nhíu mày.

“Cũng không hẳn là Yêu khí, nhưng mà có cái gì đó lạ lắm. Cái cảm giác bất an này, thiếp chưa từng cảm giác được” Phiến La nhíu mày.

Hoa Vi Nghi run run, ngồi sát lại Vương Nhất Tự.

“Nàng lạnh à?”

Hoa Vi Nghi lắc đầu “Không... thiếp... cảm thấy như là... như là có ai đó đang theo dõi chúng ta...”

“Aaaaa...”

Đám người nghe tiếng hét liền lập tức quay lại nhìn.

Trương Tấn ngã ngữa ra sau, gương mặt đầy vẻ kinh hãi.

“Có chuyện gì?” Vương Nhất Tự chạy đến hỏi.

Đám người cũng lao theo.

“Chưởng...chưởng môn. Bên dưới hồ nước... có cái gì đó” Trương Tấn ấp úng sau khi bị hù cho giật mình.

Vương Nhất Tự nhíu mày, đi đến gần hồ nước.

“Phu... quân, cẩn thận” Hoa Vi Nghi nói.

Vương Nhất Tự nhăn mặt nhìn xuống hồ quan sát, sau đó quay mặt lại đám người nói

“Làm gì có cái....”

Còn chưa nói hết câu, hắn bất chợt cảm nhận được một cái gì đó, liền quay lại.

Đám người đứng phía sau cũng mở to hai mắt mà nhìn.

Mặt hồ dao động, từ từ trồi lên từ phía dưới hai con mắt to tròn rất lớn.

Vương Nhất Tự nhíu mày.

Một con Cóc khổng lồ màu vàng đồng, da sần sùi, hai thao láo nhìn đám người.

Ộp...ộp....

Con cóc kêu lên từng tiếng.

“Nó không có vẻ gì là muốn tấn công chúng ta” Tố Tố nói.

“Có thể chúng ta đang ở trong lãnh thổ của nó, nó muốn cảnh báo chúng ta” Phiến La nói thêm vào.

“Thiên Cầm, giải quyết nó cho bản tọa” Vương Nhất Tự nói.

Lục Thiên Cầm lạnh lùng cầm Lưu Ly kiếm đi tới.

Nàng giơ kiếm trực chém xuống.

“Ngừng tay!”

Một giọng nói từ phía sau vọng tới.

Đám người ngơ ngác quay lại nhìn.


Một nữ nhân tầm hai mươi tuổi, y phục xanh lá từ đằng xa lướt tới, nhảy lên đầu con Cóc.

“Các ngươi là ai? Sao lại muốn hại tiểu Mãng”? Nữ nhân nhìn đám người quát.

“Ở đây thật sự là có người a” Trương Tấn ngạc nhiên nói.

“Bọn ta chỉ là đi ngang qua đây. Vừa rồi chỉ là hiểu lầm..” Vương Nhất Tự từ tốn nói.

“Hiểu lầm? Rõ ràng ta nhìn thấy nữ nhân kia vung kiếm định chém tiểu Mãng, ngươi lại nói là hiểu lầm?” Nữ nhân nói to.

“Chúng ta cứ tưởng...” Vương Nhất Tự giải thích.

“Câm mồm! Còn muốn chối?” Nữ nhân quát.

Đám đệ tử giật mình nhìn Vương Nhất Tự.

Dám ở trước mặt chưởng môn, chỉ thẳng mặt, hét lớn hai chữ “Câm mồm”, nữ nhân này là hận mình sống lâu hay gì?

Vương Nhất Tự sắc mặt âm trầm xuống.

“Phu...quân..” Tố Tố nhỏ nhẹ gọi.

“Ta cho các ngươi ba hồi. Nếu không nhanh rời khỏi đây, đừng trách bản cô nương ra tay độc ác. Một!” Nữ nhân nhìn đám người Vương Nhất Tự lớn tiếng nói.

“Cô nương, bọn ta chỉ muốn hỏi đường..” Tố Tố nói.

“Hai”

Vương Nhất Tự âm trầm quay đi. “Chúng ta đi thôi”

Đám người gương mặt thể hiện ngốc trệ.

Giây lát liền theo Vương Nhất Tự.

Nhìn thấy đám người Vương Nhất Tự bỏ đi, nữ nhân mới thở ra nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đầu con Cóc.

“Cũng may là bọn hắn bỏ đi....”


Đi được một đoạn khá xa.

Đám người Vương Nhất Tự ngừng lại.

“Kì lạ. Ở một nơi thế này sao lại xuất hiện một mỹ nhân như thế?” Trương Tấn tay nâng cằm nói.

“Đúng là rất lạ a” Lý Liên Hoa nói.

“Ta nghĩ nữ nhân đó và Bách Độc lão quái chắc chắn có liên quan” Âu Dương Kiệt cũng nói.

“....” Lục Thiên Cầm.

“Phu quân. Chàng tính sao?” Trương Tố Tố đi đến gần Vương Nhất Tự hỏi.

“Chúng ta quay lại. Âm thầm theo dõi nữ nhân đó. Chắc chắn sẽ tìm ra được tung tích của Bách Độc lão quái” Vương Nhất Tự trả lời.

Đám người gật đầu, liền quay lại.


“Tiểu Mãng” nữ nhân xoa xoa đầu con Cóc

“Ngươi sau này không nên lại gần người lạ. Gia gia nói nhân loại, ngoài gia gia và ta, ai cũng là kẻ xấu. Đám người lúc nãy chắc chắn là kẻ xấu. Bọn hắn chắc chắn là đến từ nơi đó...”

Ộp... ộp...

Tiểu Mãng gật gật đầu.

“Được rồi. Trời cũng không còn sớm nữa. Ta cũng nên quay về thôi” nữ nhân vỗ vỗ đầu Tiểu Mãng vài cái sau đó quay đi.

Theo sau nàng là đám người Vương Nhất Tự âm thầm bám theo.

Nàng băng qua một đoạn rừng rậm rạp, sau đó rẽ vào một lối mòn dẫn thẳng đến một căn nhà tranh.

Nàng mở cửa bước vào.

Căn nhà nhanh chóng được thắp sáng.

“Các ngươi chia nhau ra canh gác, đêm nay chúng ta nghỉ lại chổ này” Vương Nhất Tự nói.

Đám người đứng ở bìa rừng, cách căn nhà hơn hai trăm thước.

Nhưng là...

Còn chưa chuẩn bị được chổ nghỉ ngơi, một con Hổ trắng gầm gừ đi đến trước mặt đám người Vương Nhất Tự.

“Trương Tấn, dọn dẹp con thú đó cho bản tọa” Vương Nhất Tự ra lệnh.

Trương Tấn liền lao lên.

Bạch Hổ gầm lên vài tiếng, ngửi được có nguy hiểm liền nhảy lùi ra sau.

Nghe thấy tiếng động, nữ nhân vội vàng lao ra khỏi nhà.

Chợt nhìn thấy đám người Vương Nhất Tự ở phía xa.

Bạch Hổ cùng Trương Tấn đang chiến đấu.

Nữ nhân vội vàng lao đến.

“Lại là các ngươi? Các ngươi theo dõi ta?” nữ nhân hét lớn.

Bạch Hổ nhảy lui về, đứng cạnh nữ nhân.

“Trước định hại Tiểu Mãng, bây giờ lại muốn hại Tiểu Bạch, các ngươi là có ý đồ gì?” nữ nhân nhìn thẳng đám người nói lớn.

Vương Nhất Tự tiến lên trước nói

“Cô nương. Bọn ta đến Lạc Vẫn đảo này là để tìm người. Thật không biết những con thú này với cô nương có quan hệ. Đã đắc tội”

Nữ nhân hừ lạnh một tiếng

“Ta mặc kệ các ngươi đến đây với mục đích gì. Mau chóng cút đi cho ta.”

“Đúng là không biết sống chết. Phu quân, để thiếp dạy dỗ nữ nhân kia” Mộc Phiến La bước lên, gương mặt nghiêm nghị, bộc lộ ra khí tức.

Bạch Hổ cảm nhận được khí tức của Phiến La, liền lùi lại sau lưng nữ nhân, thân thể run lên.

Vương Nhất Tự ngăn Phiến La lại

“Không cần thiết”

Nữ nhân cũng lùi lại hai ba bước, khóe miệng run run nói

“Các ngươi.... các ngươi là đến từ chổ đó...”

Nàng liền lấy ra một con dao, thủ thế sẵn sàng chiến đấu, nhưng là hai tay vẫn run run.

“Cô nương xin hãy bình tĩnh. Chúng ta chỉ là đến đây để tìm người” Tố Tố nhẹ nhàng nói.

Phiến La cũng thu lại khí tức.

“Các ngươi mau tránh xa ta ra. Nếu không đừng trách” nữ nhân nói lớn.

Vương Nhất Tự liền vận thân pháp biến mất, lại xuất hiện sau lưng nữ nhân kia, một quyền đánh vào sau gáy, làm nàng ngất đi.

“Chưởng môn?” Âu Dương Kiệt nói.

“Đưa cô ta vào nhà. Trói lại” Vương Nhất Tự ra lệnh.

Hắn sau đó nhìn Bạch Hổ đang gầm gừ phía sau

“Ngươi cũng nên biết thân biết phận”


Bên trong căn nhà bày biện rất đơn sơ, một bộ bàn ghế ở giữa nhà, một chiếc giường và một cái tủ, tất cả đều đã cũ.

Vương Nhất Tự cùng đám người ngồi ở bàn.

Một hồi sau, nữ nhân kia cũng dần dần tỉnh lại.

Cảm thấy hai tay bị trói vào cột nhà.

Nữ nhân lớn tiếng quát

“Các ngươi mau thả ta ra”

Vương Nhất Tự thản nhiên nói

“Bọn ta chỉ muốn nói chuyện với cô nương, thật không có ý gì khác”

“Các ngươi muốn nói gì?”

“Bọn ta muốn tìm một người”

“Các ngươi tìm ai?”

“Bách Độc lão quái. Không biết cô nương có biết người này?”

Nữ nhân gương mặt liền trở nên sầu khổ.

“Đệ tử của bản tọa hiện tại đang gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có Bách Độc lão quái mới có thể cứu được. Mong cô nương chỉ giúp” Vương Nhất Tự chậm rãi nói.

Nữ nhân kia đôi mắt hiện lên bi ai, nhỏ nhẹ nói

“Các ngươi... là đang phí công vô ích”

“Tại sao?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Gia gia ta... hơn.. một năm trước đã tạ thế...”

Đám người Vương Nhất Tự gương mặt liền trở nên đặc sắc.

Lão quái chết rồi sao?

Vậy Thiên Tuyết sẽ ra sao?