"Anh..." Rốt cuộc là muốn anh phải chọn như thế nào? Một bên là người anh trai đã từng kéo mình ra khỏi địa ngục, một bên là người đã từng cứu mình khỏi mấy lần dầu sôi lửa bỏng, ân tình của hai người đều nặng như núi. Nhìn thân thể cả hai đang lung lay không ngừng, tim Hạ Vũ Trạch gần như muốn vọt tới cổ họng.
Hiện tại, không chỉ mình Trương Tự Hách mong đợi, mà ngay cả cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia của Tô Lam cũng lộ ra vẻ hưng phấn. Hai người đều là kẻ không sợ chết, hai người đều vì muốn chiếm giữ một vị trí trong lòng anh mà làm ra những chuyện điên cuồng.
"Đừng xúc động... Trương Tự Hách... Anh biết, anh biết mọi việc em làm hiện giờ đều là vì anh, anh thực sự rất cảm kích em... nhưng anh không muốn em vì anh mà huỷ hoại cuộc đời mình.". Truyện Nữ Phụ
Trương Tự Hách căn bản chẳng thèm nghe anh nói gì: "Em đếm tới 3."
Hạ Vũ Trạch tức muốn chết: "Trương Tự Hách!"
"1"
"Có thể đừng như vậy được không?"
"2."
"Chúng ta thương lượng chút được không?"
"3."
Trương Tự Hách quả thật là nói được làm được, sau khi đẩy Tô Lam xuống, cậu tà khí cười với anh, hai tay giang rộng, ngửa về sau rơi xuống.
Một khắc kia, đầu óc Hạ Vũ Trạch đình trệ, anh theo bản năng vươn tay túm tay Tô Lam, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ra sức kéo y lên.
Trong không trung, thiếu niên thu hết thảy mọi việc vào trong mắt, cũng hiểu rõ lựa chọn của anh, một khắc kia, đôi mắt phượng xinh đẹp có chút cô đơn. Rõ ràng là chính cậu hung ác muốn anh đưa ra lựa chọn, nhưng hiện tại cậu lại bắt đầu hối hận.
Có lẽ cậu không nên mềm lòng, nếu lúc ấy cậu nhẫn tâm hơn, có lẽ bản thân cũng sẽ không thảm đến nổi biến thành lựa chọn dự bị. Nhưng giờ có hối hận... cũng muộn rồi nhỉ.
Tô Lam vô cùng kích động: "Vũ Trạch... Anh biết mà, anh biết em yêu anh mà."
Vừa dứt lời, ánh mắt y chợt tối đen, Hạ Vũ Trạch thế mà trực tiếp nhảy qua lan can. Hô hấp Tô Lam đình trệ, đồng tử run rẩy, y bi thống gọi một tiếng, nhưng xung quanh không có ai đáp lại.
"Hạ Vũ Trạch!!!"
Không có đau nhức như trong tưởng tượng, Hạ Vũ Trạch rơi vào lòng ngực vừa rắn chắc vừa ấm áp. Anh ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt lam thâm thúy mê người dưới lớp mặt nạ của người được xưng là "Kẻ Săn Mồi": "Tiểu tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Là anh????"
Hạ Vũ Trạch cuống quít từ trong lòng hắn đứng dậy, nhưng xe cẩu vấp một cái, anh lại ngã vào trong ngực hắn, người nọ cũng không thèm để ý, cứ như vậy duỗi tay ôm lấy anh.
Đây là một chiếc xe chuyển hàng, hai người họ ngồi ở phía sau của xe. Trên xe toàn là bông gòn, không biết hắn cướp từ nơi nào tới, nhưng anh có thể sống sót khẳng định là phải cảm tạ đống bông gòn mềm mại này.
Hạ Vũ Trạch bò ra khỏi ngực hắn, lạnh lùng nhìn hắn: "Sao anh phải cứu tôi?"
Hắn nhún vai, trông rất bất đắc dĩ: "Xin lỗi nha tiểu tiên sinh, tôi đây không phải đang cứu ngài đâu... Tôi chỉ không muốn để con mồi của mình bị chết quá khó coi, nếu rơi thành một bãi thịt nát, tôi sẽ rất đau lòng đó."
"Đừng có giả vờ. Anh căn bản không phải là Kẻ Săn Mồi." Hạ Vũ Trạch kéo mặt nạ của hắn xuống, khuôn mặt mang nét lai xuất hiện trước mắt anh, chính là người đàn ông từng muốn đi nhờ xe anh.
"Ui cha tiểu tiên sinh, ngài vô lễ quá đi nha."
Đường nét ngũ quan của người nọ lộ ra, đây là một khuôn mặt mang nét lai, không biết lai nước nào, có hơi lớn tuổi nhưng dáng vẻ vẫn rất anh tuấn. Sinh ra đã mang khí chất ưu nhã làm ông ta cho dù có ở bất cứ nơi đâu, bất kể khi nào, đều có vẻ khác biệt với những người khác, một mình một cõi.
Đúng rồi, Hạ Vũ Trạch nhớ tới Trương Tự Hách cũng rơi xuống, anh vội vàng tìm bóng dáng của Trương Tự Hách gần quanh, nhưng xe đã chạy khá xa, hoàn toàn nhìn không được điểm rơi xuống vừa nãy.
"Ngài đang tìm vị tiểu tiên sinh cũng vô lễ giống ngài sao?"
Hạ Vũ Trạch nhìn ông ta: "Chú biết?"
"Đương nhiên biết." Người nọ tiếc hận thở dài: "Có lẽ là, dưới bánh xe còn chút thịt vụng của cậu ta ấy."
"Chú nói bậy!"
"Sao ngài biết tôi đang nói bậy thế nhỉ?" Ông ta thần bí cười: "Tôi thật sự thấy xe nghiền qua thân thể cậu ta, lúc ấy cậu ta vẫn còn sức giãy giụa đó."
Trương Tự Hách đã chết...
Đây là sự thật không thể chối cãi, anh có tiếp tục tự lừa mình dối người cũng vô dụng. Hạ Vũ Trạch ngồi trên đất ngây ngốc, trong trạng thái bản thân mình cũng chưa phát giác được, nước mắt rơi từng viên.
Người nọ duỗi tay lau nước mắt cho anh: "Tiểu tiên sinh, thật ra ngài cũng không cần phải đau lòng như vậy... Dù gì thì cũng nhanh thôi, ngài sẽ có thể gặp lại cậu ta rồi."
Lần này Hạ Vũ Trạch không nói gì nữa, trái tim vô cùng đau đớn, lúc nãy anh theo bản năng chọn Tô Lam, một khắc kia đối với Trương Tự Hách mà nói, quả thực còn khó chịu hơn cả giết cậu, cho dù không chết, chịu đả kích như vậy cũng khó mà chữa khỏi.
Nhưng cậu không biết suy nghĩ chân chính trong lòng Hạ Vũ Trạch, theo bản năng cứu Tô Lam là vì ơn, chọn nhảy xuống cùng Trương Tự Hách mới là vì tình. Anh cuối cùng cũng trả sạch nợ cho Tô Lam, nhưng anh cũng hoàn toàn mất đi Trương Tự Hách.
Mất đi Trương Tự Hách, Hạ Vũ Trạch chợt như biến thành con rối, chẳng còn hứng thú với thứ gì, kể cả mạng sống của bản thân.
Anh tùy ý để Kẻ Săn Mồi bắt mình, suốt chặng đường Kẻ Săn Mồi mang anh về nhà, anh cũng không có phản kháng, đôi mắt đỏ bừng, chìm sâu vào tự bế.
Kẻ Săn Mồi đang chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến cho anh, Hạ Vũ Trạch bị ông ta cột vào vị trí chủ tọa trên bàn. Nếu anh đoán không sai, đây là bữa ăn cuối cùng của anh, nhưng anh không hiểu, tại sao ông ta rõ ràng là Kẻ Săn Mồi giả, nhưng lại muốn làm ra những chuyện máu tanh như bản gốc.
"Chú giả mạo Kẻ Săn Mồi là muốn đổ mọi tội danh lên đầu hắn à?" Hạ Vũ Trạch hỏi.
Ông ta mỉm cười: "Sao ngài lại cảm thấy tôi là kẻ giả mạo?"
"Bởi vì tôi từng gặp qua Kẻ Săn Mồi chân chính." Nhờ ơn hắn, anh thậm chí còn được sống lại một lần: "Mắt hắn màu đen, không phải màu xanh như của chú."
"Ngài biết không? Thật ra tôi rất ghét việc bọn họ tùy tiện đặt biệt danh cho tôi, Kẻ Săn Mồi... Một cái tên tàn bạo lại tanh tưởi biết bao, chẳng hợp với tôi chút nào. Tiểu tiên sinh, tôi tên là Đới Sâm... Tôi hy vọng ngài có thể nhớ kỹ tên của tôi, đừng gọi cái tên làm tôi cảm thấy quá bạo lực kia nữa."
Tên điên này... Cách thức giết người của ông ta rõ là bạo lực tàn nhẫn, lại muốn tạo nét văn vẻ dối trá. Hạ Vũ Trạch chán ghét đến cực điểm: "Giờ chú cứ đắc ý đi, rồi sẽ có một ngày chú phải chết dưới súng cảnh sát thôi."
Ông ta không hề để bụng lời anh nói, mặc nhiên đi tới quầy rượu, lấy một chai champagne: "Tiểu tiên sinh, ngài thật đúng là đáng yêu mà."
Bữa tối dưới ánh nến đã chuẩn bị xong.
Nhưng có tận ba chiếc ghế, ba phần dụng cụ ăn uống và ba ly rượu.
Lúc Hạ Vũ Trạch đang buồn bực, cửa lớn đột nhiên bị bạo lực đá văng, Đới Sâm sung sướng híp mắt, cười hai tiếng: "Xem ra các vị khách của tôi đều đến đông đủ rồi."
Đồng tử Hạ Vũ Trạch run rẩy: "Trương..."
Dưới ánh đèn đỏ u ám, bóng dáng tiến đến là một thiếu niên cao gầy. Cậu có một khuôn mặt tuấn mỹ, một đôi mắt phượng tà khí. Vì tính cách độc đáo, người có thể làm cậu cảm thấy hứng thú rất ít, thế nên cặp mắt kia nhìn ai cũng mang theo một tia ngạo mạn và khinh thường.
Đới Sâm rót một ly champagne cho cậu, lễ phép cười: "Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi." Nhưng lễ phép chưa dứt, đuôi hồ ly đã bắt đầu ngo ngoe.
Thiếu niên cũng không từ chối, lười biếng ngồi xuống bên kia, cũng cười trả lời: "Thịnh tình không thể chối từ." Cậu biết đây là một bữa Hồng Môn Yến*, nhưng cậu vẫn đến.
*Hồng Môn Yến: một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn, là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên.
Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ "Hồng Môn Yến" được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.