Kẻ Giết Người

Chương 26



Dịch + beta: Bánh

"Nhưng mà con ấy không biết làm sao để em ấy......" Thích con.

"Đứa nhỏ Tiểu Tân này rất coi trọng người thân, một lòng một dạ lo cho mẹ cùng chị gái của mình, con muốn làm nó thích con, thì phải lấy lòng được hai người kia đã, phía dì Lâm con có thể yên tâm, mẹ có thể giúp, nhưng chị gái Chu Yên của Chu Tân thì con phải tự dựa vào bản thân mình rồi."

"Con biết rồi," Lục Kính như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, "Cảm ơn mẹ."

- -------

Lục Kính thay quân phục ra, mặc một bộ quần áo đơn giản, ngày nào cũng đến vườn rau xới đất làm cỏ tưới nước với Doãn Tưu, luống rau càng ngày càng xanh mướt, chỉ là thi thoảng sẽ bị Doãn Tưu bắt sâu dọa, hắn cảm thấy thật mất mặt, nhưng cũng thật đáng giá.

Doãn Tưu rất ít khi cười, mỗi lần cậu cười với hắn thì đó cũng chỉ là một nụ cười chướng khí, Lục Kính đã từng nhìn thấy cậu cười rồi, thản nhiên, hạnh phúc, vô tư lự.

Hắn hy vọng rằng, sẽ có một ngày, lúc chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau, Doãn Tưu cũng có thể cười đẹp như thế.

Cơm nước xong, bọn họ ngồi trò chuyện trong phòng khách nhỏ hẹp, Doãn Tưu rất ít khi trả lời Lục Kính, nhưng hắn cứ nói mãi, cậu không muốn mẹ mình nghi ngờ, đành phải lịch sự đáp lại vài câu, buổi tối thì cả hai lại vật nhau trên giường, chờ Doãn Tưu đuối sức rồi, Lục Kính sẽ thuận lý thành chương mà sờ mó cậu rồi làm tình.

Đương nhiên là sáng sớm hôm sau, Lục Kính vẫn sẽ luôn tỉnh lại trên chiếc ghế sô pha, đúng là bậc thầy ngụy trang mà.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, Lý Dương Lưu đột ngột ghé thăm, còn có cả Chu Yên, phá vỡ bầu không khí vốn hòa thuận vui vẻ.

"Chị." Doãn Tưu kêu một tiếng.

Chu Yên cũng đáp lại, cô kéo ghế ra rồi ngồi xuống, nhìn thẳng về phía Lục Kính.

Hắn nhìn về phía mắt cá chân của cô, ống quần không thể che hết được xích điện tử, Chu Yên thấy thế, vội đưa chân ra chỗ khác.

"Xin chào, tôi là Lục Kính." Lục Kính tự giới thiệu.

Chu Yên cũng không muốn để mẹ mình biết được bọn họ có thù với nhau, thế là cô cũng trả lời: "Tôi là Chu Yên."

Doãn Tưu huých bả vai Lý Dương Lưu, y nhìn Lục Kính, cũng chào một tiếng.

Lục Kính đưa tay kéo góc áo Doãn Tưu, kéo cậu qua bên mình. Doãn Tưu bị túm sang một bên, đành bất đắc dĩ mà dịch ghế ngồi qua một chút, ngồi gần về phía Lục Kính hơn.

Dù gì thì người điên nhất trong căn phòng này chính là Lục Kính, phải nhịn.

Lục Ngọc Tô cùng Lâm Tố Âm nói với bọn họ vài câu rồi nhường không gian lại cho những người trẻ nói chuyện, hai người mẹ cầm cuộn len đi tìm bạn mình, vừa đan vừa tám chuyện.

Hai người kia vừa rời khỏi, bầu không khí vốn đang rất bí bách lại càng nồng nặc mùi thuốc súng. Lý Dương Lưu không sợ Lục Kính, không hề e dè dù chỉ một chút trước ánh mắt đầy uy hiếp của hắn.

Y là người đã lớn lên cùng với chị em nhà họ Chu, Chu Yên vẫn luôn đứng về phía y, mà tấm lòng y dành cho Tiểu Tân chính là lòng Tư Mã Chiêu, ai ai cũng thấy rõ.

*Lòng Tư Mã Chiêu: Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri" - 司马昭之心, 路人皆知 (lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết), ý chỉ ruột để ngoài da, không ai là không biết, thể hiện ý đồ một cách trắng trợn.

Chu Yên nhìn Lục Kính cùng Doãn Tưu ngồi kế bên nhau, thế mà lại không có cảm giác kì quặc nào, ngược lại còn có chút xứng đôi. Cô bị suy nghĩ của chính bản thân mình dọa sợ, thế là dùng vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Tiểu Tân, qua đây ngồi."

"......"

Doãn Tưu không biết phải làm sao, cậu hơi nhổm người dậy, Lục Kính lại ấn cậu xuống, không cho phép cậu đi qua bên đó.

Hắn nắm tay Doãn Tưu, bắt chéo hai chân, nhìn về phía Chu Yên: "Chị à, chị đừng quên, chị vẫn là tội phạm trong nhà tù của nhà tôi. Chị lấy tư cách gì để..... sai bảo tôi?"

"Lục Kính!" Doãn Tưu nhìn người đàn ông đang quay về với bộ dạng tàn nhẫn vô tình như mọi khi, lên tiếng đầy bất mãn.

Lục Kính kéo ghế của Doãn Tưu qua hẳn phía mình, lười biếng choàng tay qua vai cậu, nói: "Đầu não của phong trào vận động quyền bình đẳng đều có mặt nhỉ, ồ, chỉ còn thiếu mỗi Khương Tồn Phong thôi, can đảm thật, không sợ tôi bắt hết một lượt hay sao?"

"Hôm nay chúng ta không nói chuyện công," Lý Dương Lưu run run, "Chỉ nói việc tư."

"Nếu là nói chuyện của Doãn Tưu, vậy thì không cần nói nữa." Lục Kính cười khẽ, "Người mà Lục Kính tôi muốn, không kẻ nào được phép chạm vào, nằm mơ cũng đừng hòng."

Lý Dương Lưu đang muốn nói thêm gì đó, nhưng Lục Kính nhìn y một cái cũng thấy lười, hắn nhìn về phía Chu Yên đang yên tĩnh quan sát mình, nói: "Chị, tôi không muốn gây ra phiền hà cho dì, mong chị có thể tự giải quyết cho êm đẹp."

"Đủ rồi." Doãn Tưu đứng lên, cậu cảm thấy vô cùng buồn cười, bản thân thật giống như một món hàng bị đặt ở trên quầy, ai đánh thắng là có thể có được, đúng là làm người khác cảm thấy buồn nôn.

"Chị, chuyện của em cứ để em tự lo, những chuyện nên làm, không nên làm em cũng tự biết chừng mực," Doãn Tưu nói xong, cậu nhìn về phía Lý Dương Lưu, cậu không biết y đã xảy ra chuyện gì, một người anh lớn luôn dịu dàng nồng hậu đã không còn, giờ y chỉ còn là một tên ngu ngốc chỉ biết suy nghĩ bằng đầu ngón chân, "Lý Dương Lưu, anh ngu thật đấy."

Cậu không muốn ở chung một căn phòng với bọn họ nữa, giờ suy nghĩ trong lòng cậu đang rối như tơ vò, đã thế Lý Dương Lưu lại còn ép cậu phải thế này thế nọ, Lục Kính cũng không chịu nhún nhường, đúng là đám điên!

Lục Kính đứng dậy đi theo Doãn Tưu, lúc đi ngang qua Lý Dương Lưu đang tái mét hết cả mặt mày, hắn duỗi tay chọt vào lồng ngực y, nói: "Cậu làm Tưu Tưu của tôi khổ sở, gan cũng lớn lắm, không sợ phải xuống địa ngục một mình có đúng không?"

Doãn Tưu đi lang thang không có mục đích, cậu đi dọc theo dãy nhà đổ nát, Lục Kính đi theo một lúc lâu mới đuổi kịp, hắn gọi tên Doãn Tưu, cậu lại càng đi nhanh.

Giờ cậu không muốn gặp ai hết.

Đặc biệt là Lục Kính.

Doãn Tưu thật sự không biết nên dùng cách nào để đối mặt với người đàn ông này nữa, cậu đã từng ngẫm nghĩ lại mối thù năm nào, khi đó, Lục Kính vẫn chỉ là một đứa con ngoài giá thú, ở trong nhà họ Lục chắc cũng không khác gì một kẻ vô dụng, đổ hết mọi thù hận lên người hắn, có lẽ cũng có chút quá đáng. Huống hồ gì dì Tô lại tốt như vậy, yêu thương Lục Kính như vậy, không lẽ cậu lại nỡ làm dì Tô - một người cũng đã được coi như người thân của cậu đau khổ được sao?

Nhưng mà..... thứ đang đè nặng trên vai cậu chính là biết bao nhiêu mong đợi của những người dân bị áp bức, chút phúc lợi xã hội mà bọn họ đòi được sau suốt bao nhiêu năm đấu tranh cũng chẳng thấm tháp vào đâu để bọn họ có thể tiếp tục nuôi hy vọng được sống.

Một người vì mọi người, Lục Kính phải chết.

"Em muốn đi đâu?"

Đống suy nghĩ của Doãn Tưu bị Lục Kính chen ngang, hắn chộp lấy cổ tay cậu, mùi pheromone hắn vừa phóng thích vẫn còn vương đâu đó, cánh mũi Doãn Tưu giật giật, cậu hất văng tay của người đàn ông ra, lạnh lùng nói: "Cút!"

Lục Kính có chút ấm ức, hắn nhìn Doãn Tưu, nói: "Tưu Tưu, là Lý Dương Lưu, y muốn nhờ chị em giúp, y muốn cướp em khỏi tôi."

"Cướp cái gì cơ? Lục Kính, anh đang nói cái quái gì vậy?" Doãn Tưu bỗng xoay người lại, một ngọn lửa giận không tên dâng trào trong lòng cậu.

Doãn Tưu túm lấy cổ áo của Lục Kính, ấn hắn vào bức tường đã tróc sơn, dùng vẻ mặt dữ tợn nói, "Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần đây! Tôi là của chính tôi, tôi chưa bao giờ là của anh cả! Con mẹ nó, là do anh tự mình đa tình, là do anh đơn phương tình nguyện, đừng làm trò hề nữa!"

"Tưu Tưu......"

"Anh xem xem đây là cái gì," Doãn Tưu kéo cái vòng cổ trên cổ mình ra, cười khẩy, "Tại sao tôi phải nhường nhịn anh từng chút, anh còn không rõ sao? Lục Kính...... Anh đáng thương thật đấy, tôi cho anh chút ngon ngọt thì anh nghĩ là tôi thích anh à? Tại sao tôi phải thích anh cơ? Vì ba của anh giết ba tôi, anh trai anh cưỡng hiếp tôi sao?"

"Doãn Tưu." Lục Kính cũng bị chọc giận, hắn ôm cổ Doãn Tưu, bắt cậu phải nhìn thẳng vào mình, lên tiếng chất vấn, "Thế em nói cho tôi biết, bọn họ làm chuyện sai quấy thì tại sao tôi lại phải gánh tội thay chứ, tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa đây, tôi và bọn họ không có quan hệ gì cả!"

"Được lắm, không nhắc tới bọn họ nữa. Nhưng chuyện mà anh làm với tôi cũng tốt đẹp lắm sao? Con mẹ nó anh cũng không cưỡng hiếp tôi sao?!"

"...... Rất xin lỗi."

Cơn giận của Lục Kính đã bị dập tắt ngay lập tức, hắn biết Doãn Tưu đã phải chịu đựng rất nhiều, muốn cậu có thể thay đổi quyết định rồi yêu hắn ngay là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Những chuyện hắn làm lúc trước đúng là đã sai rồi, nhưng hắn cũng sẽ không bao giờ buông người kia ra, chỉ cần để Doãn Tưu ở lại, chuyện gì hắn cũng dám làm.

"Chúng ta đừng nói chuyện lúc trước nữa có được không?" Lục Kính đặt tay lên mu bàn tay trắng nõn giờ đã nổi gân xanh của Doãn Tưu, "Tôi thành thật xin lỗi vì những chuyện sai trái mà mình đã làm, em đừng giận tôi nữa có được không?"

Bàn tay đang siết chặt của Doãn Tưu đã phát đau, nhìn Lục Kính đang hạ mình, cậu buông tay ra, có lẽ cậu đã hơi quá khích rồi. Thật ra chuyện cứ lấy quá khứ ra đay nghiến Lục Kính cũng không phải là một việc hay ho gì cho lắm.

Còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, Lục Kính đã ôm chầm lấy cậu, cái ôm đó của hắn vẫn như mọi khi, siết rất chặt, như đang sợ Doãn Tưu sẽ trốn ra khỏi lồng ngực mình vậy.

"Tưu Tưu, về sau tôi sẽ không làm em tức giận nữa đâu, thật đấy, tôi thề. Chuyện em không cho phép, tôi cũng sẽ không làm."

"Anh thật là......" Doãn Tưu đã không còn tức nổi nữa.

Doãn Tưu thật sự không biết đâu mới là Lục Kính thật nữa, rõ ràng là cậu đang tức tối đến như vậy, nhưng chỉ bằng một câu xin lỗi, người kia đã làm cậu thấy bản thân cậu mới là đứa đang làm mình làm mẩy.

Hơn nữa, tại sao người kia lại cho rằng hai người đến từ hai tầng lớp khác nhau lại có thể ở bên nhau chứ? Chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy đó là điều không thể rồi.

"Hôn một cái," Lục Kính cúi đầu, cẩn thận hôn lên môi Doãn Tưu, "Hôn rồi sẽ hết tức giận, Tưu Tưu ngoan."

- -------------

Dạo gần đây, Doãn Tưu rất hay đi ra ngoài, Lục Kính cũng muốn đi theo, nhưng toàn bị cậu từ chối một cách thằng thừng, cậu cũng cảnh cáo người kia, không được định vị, không được xem lén mình, nếu không, dù có bị vòng cổ điện giết chết, cậu cũng nhất quyết phải gỡ nó xuống.

Lục Kính hỏi thế điều kiện trao đổi mà cậu cho hắn là gì, Doãn Tưu miễn cưỡng hôn người đàn ông một cái, hỏi rằng thế đã đủ hay chưa.

Sao đủ được chứ, nó chỉ làm cho Lục Kính muốn phát điên mà thôi.

Thế nhưng hắn đã học được cách biết thỏa mãn, đành đồng ý với Doãn Tưu. Chỉ là kì nghỉ nửa tháng đã trôi qua gần hết, mấy ngày cuối cùng, hắn muốn ở bên cậu nhiều hơn, nhưng mãi cho đến khi Lục Kính nghỉ phép xong, Doãn Tưu vẫn chưa về nhà.

Đồng thời, hắn cũng nhận được điện thoại của Thẩm Quân, báo rằng đã có người lẻn vào nơi bí mật của quốc gia, đánh cắp một lượng lớn các tư liệu về Alpha, hơn nữa lại còn giết hết lần lượt những người có tên trong danh sách đó, bỏ qua Lục Kính, năm người có máu mặt đã bị giết chết.

Nguyễn Trường Lĩnh đã yêu cầu Lục Kính phối hợp điều tra với Cục Cảnh sát Đặc nhiệm, bắt lấy kẻ thủ ác.

Lục Kính không cần đoán cũng biết, nhất định là Doãn Tưu.

Sự cố chấp mà hắn dành cho Doãn Tưu, cũng y hệt như sự cố chấp của cậu đối với quyền bình đẳng vậy, hai chị em nhà họ Chu đã thật sự chứng minh được rằng, Omega cùng Beta không phải là những kẻ tầm thường mà kẻ khác muốn chà đạp như thế nào cũng được. Tất nhiên là Alpha vẫn có nhiều ưu thế hơn, nhưng chỉ dựa vào chút lấn lướt đó mà có thể ngang nhiên làm một kẻ độc đoán, hoành hành ngang ngược, tự cho mình là bề cao sao?

Lòng tốt, sự kiên cường, biết bao sự ngây thơ chất phác đã bị nhấn chìm dưới sức mạnh của Alpha, quả thật, thế giới này đã mục nát hết cả rồi, từ trong ra ngoài, chỉ còn lại dục vọng, lòng tham và sự kì thị lẫn nhau.

Thế thì kẻ giết người thật sự là ai mới đúng đây?

Lục Kính nhìn cảnh hoàng hôn trên con phố nghèo, ánh sáng màu đỏ cam tựa như một con quái vật đang há cái mồm to như một cái bồn máu, chuẩn bị nuốt hết cả khu ổ chuột, khiến người dân nơi đây vĩnh viễn chìm trong bóng tối.

Chế độ này đã tồn tại suốt hàng trăm ngàn năm, muốn sửa lại chắc chắn không phải là chuyện một sớm một chiều, là một Alpha, Lục Kính có thể thương cảm cho tầng lớp nhân dân không chung thuộc tính, nhưng hắn cũng sẽ không dễ gì mà buông bỏ quyền thế mà mình đã phải nằm gai nếm mật suốt bao nhiêu năm mới có được, cũng tuyệt đối không để kẻ nào có thể trên cơ mình.

"Biết rồi," Lục Kính vuốt tóc, kéo cửa xe ra rồi ngồi vào trong, "Cứ để tôi giải quyết."

- ----------

Trong nhà kho bỏ hoang tối tăm, những người ngồi trong các góc đều bị thương ở các mức độ khác nhau.

Lý Dương Lưu giúp Doãn Tưu băng bó mu bàn tay bị đạn sượt qua làm rách da, nói: "Tiểu Tân, dạo gần đây chúng ta hoạt động dày quá, liệu có xảy ra chuyện gì không?"

"Giờ tên khốn Nguyễn Trường Lĩnh ngồi được vào cái ghế Chủ tịch nước rồi thì tưởng chút phúc lợi cỏn con đó có thể dẹp yên được chúng ta, y dám làm lơ các yêu cầu về khám chữa bệnh cũng như đãi ngộ xã hội, thậm chí còn lén phái người đi ám sát thành viên của bên ta, không cảnh cáo thì lại tưởng chúng ta là mấy con chó chỉ cần ném cho miếng bánh bao thì sẽ nhớ ơn cả đời mất."

Chu Yên sờ băng vải trên cổ tay mình, tiếp lời: "Đúng vậy, chị thấy tên Nguyễn Trường Lĩnh kia cũng chả tốt đẹp gì cho cam! Lúc chưa lên chức thì hứa hẹn đủ điều, nhưng lúc ngồi vững rồi thì lại nói một đằng làm một nẻo, tên khốn gian trá!"

"Tôi thấy Nguyễn Trường Lĩnh có quan hệ rất thân thiết với Lục Kính," Khương Tồn Phong quệt vết máu nơi khóe mắt, "Giờ chúng ta đã chọc tới Nguyễn Trường Lĩnh, phỏng chừng về sau sẽ có sự can thiệp của Lục Kính, Lục Kính cũng không phải là kẻ dễ chơi, hơn một nửa số người chết bên ta đều là do hắn điều tra ra được rồi giết, mọi người phải cẩn thận."

Vì lý do sức khỏe, Khương Tồn Phong rất ít khi gặp bọn họ nhưng cũng không tán thành mối quan hệ giữa Doãn Tưu và Lục Kính, anh vừa dứt lời, cả nhóm liền chìm vào trong sự yên lặng.