Kẻ Hai Mặt

Chương 18



Hoắc Vạn Quân chỉ nhìn thoáng qua Lâm Tẫn Nhiễm, mà Lâm Tẫn Nhiễm lại hơi cúi đầu cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình. Đợi đến khi thấy Hoắc Vạn Quân đi ra khỏi thư phòng, cô mới cong môi cười.

"Còn cười?" Thanh âm trầm thấp của người phía sau chiếc bàn vang lên, "Qua đây."

Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu nhìn anh một cái, người đàn ông mặc chiếc áo sơ-mi màu trắng ngồi sau chiếc bàn, trên mũi là chiếc kính gọng vàng, sự lịch sự, tuấn tú không thể nói hết được.

Lâm Tẫn Nhiễm bĩu môi, bưng bát thuốc đến bên cạnh anh, "Cũng may thuốc còn chưa quá nguội, anh mau uống đi."

Chu Chính Hiến không nhúc nhích, anh dựa vào ghế, nhàn nhã nhìn... môi của Lâm Tẫn Nhiễm. Nếu như lần trước nói cô say anh còn ngạc nhiên, nụ hôn ngày hôm qua chính là muốn thử xem bản thân ngoại trừ kinh ngạc còn có gì khác nữa không.

Vì vậy, bây giờ Chu Chính Hiến đã có thể kết luận rằng, ngoại trừ kinh ngạc anh còn cảm thấy rất tốt nữa.

"Anh nhìn gì vậy?" Mặt Lâm Tẫn Nhiễm không cảm xúc, "Chu tiên sinh, tôi cảm thấy có vài chuyện tôi phải nói rõ ràng mới được."

Chu Chính Hiến giơ tay, "Cô nói đi."

"Nói đơn giản một chút, tôi bán nghệ." Lâm Tẫn Nhiễm hơi cúi người, nhìn thẳng vào ánh mắt lười biếng nhưng lại sắc bén của Chu Chính Hiến, "Không bán thân."

Chu Chính Hiến thấp giọng hỏi, "Cho nên?"

Lâm Tẫn Nhiễm đứng thẳng lên, "Cho nên, anh không cảm thấy chuyện ngày hôm qua quá đột ngột à?"

Chu Chính Hiến nhướng mày, trên gương mặt thấp thoáng sự dịu dàng, "Cô cảm thấy đột ngột à? Cũng phải, tối hôm đó tôi cũng cảm thấy cô phóng túng quá rồi."

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

"Có qua có lại là điều nên làm." Vẻ mặt Chu Chính Hiến như muốn nói "tôi không làm sai bất kì chuyện gì hết", chậm rãi nói, "Thương nhân chúng tôi không bao giờ để mình chịu thiệt thòi đâu."

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

Chu Chính Hiến không để ý sắc mặt của cô, thong thả cầm bát thuốc uống hết, uống một hớp còn không quên đánh giá, "Haizz, đắng quá."

Lâm Tẫn Nhiễm không để ý đến anh.

"Mứt đâu?" Chu Chính Hiến đưa tay đòi cô.

Lâm Tẫn Nhiễm nổi nóng, theo bản năng đánh vào tay anh một cái, "Không có!"

Tiếng đánh lanh lảnh, Chu Chính Hiến cứng đờ, đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc nhìn lòng bàn tay.

Lâm Tẫn Nhiễm không phát hiện sự khác thường của anh, cũng không quay đầu lại đã đi ra cửa, thuận tiện bỏ lại một câu, "Sai Chu Diễn lấy cho anh đi, tôi rất bận, phải về phòng y tế đây."

Thư phòng lại trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Chu Chính Hiến mới chậm rãi ngẩng đầu, anh nhìn thư phòng trống không, trong lòng như bị một tảng đá mạnh mẽ đập trúng.

...

"Uống nhiều sữa bò một chút, em xem em đi, chả cao chút nào cả."

Cô bé 15 tuổi lườm anh một cái, "Là giá sách của anh quá cao thì có, chứ không phải em không đủ cao." Dứt lời, cô kéo góc áo anh, "Anh lấy giúp em đi, em muốn quyển "Kinh Thi" (1) ở trên cao nhất đó."

(1) Kinh Thi là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 305 bài thơ.

"Kinh Thi?" Anh cười khẽ một tiếng, "Em đọc có hiểu không?"

"Đừng coi thường người ta." Cô bé chớp chớp mắt, hàng lông mi cong vút như cây quạt nhỏ, "Mau lấy cho em đi."

Anh quay người lấy quyển sách xuống, nhưng lại không đưa cho cô, mà bản thân lại tùy ý lật một trang, "Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tức (2)... Nhiên Nhiên, cái này nói về về tình yêu đấy."

(2) Dịch nghĩa: Núi nam có cây cao mà trụi cành, cho nên không có bóng mát.

"Ồ."

"Trẻ con đừng xem cái này."

"Bảo thủ, em còn nhỏ lắm sao? Lớp em đã có nhiều người yêu đương rồi đó." Nói xong, cô bé liền nhón chân muốn lấy quyển sách trên tay anh, nhưng chiều cao không đủ, thậm chí một góc nhỏ của quyển sách cũng không chạm vào được.

"Được rồi, vậy đoán xem nó đang ở trong tay nào của anh, đoán được thì anh đưa cho em." Anh giấu quyển sách ra phía sau, vui vẻ đùa giỡn với cô bé kia.

Con ngươi đen kịt của cô bé đảo qua đảo lại, "Bên trái."

Sau lưng, anh lặng lẽ chuyển quyển sách bên tay trái sang tay phải, sau đó đưa tay trái ra phía trước, mở ra cho cô xem, "Đoán sai rồi."

"Bốp!" Như mọi khi, cô bé dứt khoát đánh vào tay anh một cái, "Anh trêu em."

"Ừ, em cũng biết hả?" Anh lắc đầu thở dài, "Bao nhiêu lần rồi, không tiến bộ chút nào."

"..."

Thời gian trôi qua, dường như Chu Chính Hiến nhìn thấy được cô bé đó đứng trước giá sách nhón chân lấy sách, cũng thấy được dáng vẻ thở phì phò của cô bé khi đập vào lòng bàn tay anh. Chu gia này, trước mặt anh, mỗi người đều nơm nớp lo sợ, quy củ, cũng chỉ có cô bé đó mới dám nghịch ngợm như vậy thôi.

Chu Chính Hiến cười khổ, chậm rãi đưa tay bóp bóp mi tâm, sao anh có thể nghĩ Lâm Tẫn Nhiễm là cô bé ấy chứ, ngoại trừ việc dám to tiếng trước mặt anh ra thì hai người không giống nhau chút nào.

Một ngây thơ hoạt bát, một lạnh lùng cô độc, tính tình hai người hoàn toàn trái ngược..

Quan trọng là Chu Nhiên đã chết... chết cũng 10 năm rồi.

———————————–

Lâm Tẫn Nhiễm quay lại trường học, lúc vừa về tới phòng ngủ trong ký túc xá thì ánh mắt của hai người bạn cùng phòng nhanh chóng bắn thẳng về phía cô. Hồi trước còn để ý lễ nghi với phép lịch sự, Lâm Tẫn Nhiễm nhìn bọn họ một cái, "Có chuyện gì sao?"

Bạn cùng phòng Dao Dao vội lắc đầu, nhưng rồi lại giống như gà con mổ thóc, gật gật đầu.

Lâm Tẫn Nhiễm, "Nói đi, chuyện gì?"

Dao Dao tiến lên phía trước, "Tẫn Nhiễm, nghe nói cậu và Trần Húc Dương yêu nhau à?"

Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, "Hả?"

"Trần Húc Dương đó, chính là người ở lớp bên cạnh, cái người rất đẹp trai rất lợi hại ý."

Lâm Tẫn Nhiễm không thể tưởng tượng nổi, bật cười một tiếng, "Cậu nghe được tin tức vô căn cứ này từ đâu vậy?"

"Vô căn cứ? Không phải chứ? Chính miệng Trần Húc Dương nói là thích cậu mà, sao lại vô căn cứ được?"

Chính miệng nói thích cô? Khi nào? Tại sao cô không biết?

Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Tẫn Nhiễm, Dao Dao vội đưa di động cho cô xem, "Cậu xem bát quái của trường chúng ta này, video đó có người quay trộm được, chính là video khi Hà Chân và Trần Húc Dương cãi nhau, chính miệng Trần Húc Dương nói là thích cậu, hai người cãi nhau một trận rất lớn... cậu cũng biết đó, mọi người đều biết Hà Chân thích Trần Húc Dương, gia đình của hai người họ cũng quen thân, ai biết giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim là cậu chứ."

Vẻ mặt Lâm Tẫn Nhiễm vẫn rất thản nhiên, "Tớ không quen anh ta."

"Hả..." Dao Dao á một tiếng, lại nói, "Vậy chuyện này phiền phức rồi, bây giờ cậu đang bị đồn ầm lên là cướp bạn trai của Hà Chân, dù sao trong mắt mọi người, bọn họ là kim đồng ngọc nữ, Tẫn Nhiễm, cậu đi giải thích đi, nếu không mọi người sẽ hiểu lầm cậu đó."

"Không có chuyện gì." Lâm Tẫn Nhiễn nhìn Dao Dao đang giương nanh múa vuốt, khẽ cười, sau đó giơ tay vỗ vỗ đầu Dao Dao, "Loại bát quái này qua mấy ngày nữa sẽ tự động tan biến thôi, đừng lo."

Nói xong, Lâm Tẫn Nhiễm xoay người đi về giường mình ngủ.

Mà Dao Dao bị cô vỗ đầu lại đứng tại chỗ, mờ mịt nhấc tay lên, "Hả?"

Bạn cùng phòng Viên Thanh cười một tiếng, "Dao Dao, hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi hả?"

Dao Dao không để ý đến cô ấy, bởi vì vừa mới bị nụ cười của Lâm Tẫn Nhiễm dọa, từ khi bắt đầu ở cùng với nhau, cô chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng như vậy của Lâm Tẫn Nhiễm...

Đợi đợi đợi đã! Vừa rồi cô ấy còn vỗ vỗ đầu của cô nữa. Shit! Sao lại cảm thấy giống như một người bạn trai mạnh mẽ vậy? Mạnh mẽ làm cho cô cảm thấy rung động!

Không đúng không đúng, mình là thẳng! Mình không chơi bách hợp! (3)

(3) Bách hợp: Ý chỉ tình yêu giữa nữ với nữ. Cũng giống như đam mỹ là nam với nam.

Đột nhiên Dao Dao run lên, yên lặng niệm A Di Đà Phật, hâm hâm dở dở xông về phía máy tính.

Mấy phút sau, Viên Thanh lơ đãng quay đầu nhìn máy tính trên bàn Dao Dao, "Ái chà, cậu mở nhiều hình cơ bụng của đàn ông như thế làm gì?"

Dao Dao quay đầu làm tư thế im lặng, "Để trấn tĩnh!"

Buổi sáng thứ năm, sau khi tan học, Lâm Tẫn Nhiễm từ phòng học đến căn tin ăn cơm.

Cô gọi một phần ăn, ngồi xuống một chỗ trong căn tin ăn.

"Trùng hợp vậy, hôm nay cậu lại ăn cơm ở căn tin." Đúng lúc Dao Dao và Viên Thanh cũng vừa mua cơm, đang tìm chỗ, "Chúng tớ có thể ngồi ở đây không?"

Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, "Ngồi đi."

Dao Dao vui vẻ ra mặt, cô ngồi xuống, "Hiếm thấy hiếm thấy, cậu và tớ vẫn chưa ăn cơm chung bao giờ. À, đúng rồi, trước đó tớ nói với cậu về chuyện của Trần Húc Dương, không ai làm phiền cậu chứ?"

"Tìm tớ?" Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Tớ nghĩ chuyện này... thực chất là không liên quan đến tớ."

Cô cũng không rõ tại sao anh ta lại thích cô, cô nhớ mình chỉ gặp anh ta có một lần vào hôm sinh nhật Ngô Quý Đồng mà thôi.

"Nói là nói thế thôi, nhưng Hà Chân và đám bạn thân của cô ta cũng không phải là đèn đã cạn dầu (4) gì."

(4) Đèn đã cạn dầu: Câu này ám chỉ những người mưu mô xảo quyệt, nhìn xa trông rộng, khó đối phó,.. vân vân

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nở nụ cười trấn an cô ấy, "Chắc không đâu, đều là nghiên cứu sinh rồi, sẽ không làm chuyện của học sinh tiểu học đâu."

Vừa dứt lời.

"Lâm Tẫn Nhiễm."

Tay cầm đũa của Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, lúc ngước mắt nhìn mới phát hiện một cô gái mặc váy trắng không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh bàn.

"Phụt..." Suýt nữa Dao Dao và Viên Thanh đã phun hết cơm từ trong miệng ra, hai người đồng loạt nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, ánh mắt kia rõ ràng nói: Học sinh tiểu học đến rồi!

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

Dáng dấp Hà Chân không tệ, cho nên vẫn luôn là nhân vật nổi tiếng ở trường học, mà Lâm Tẫn Nhiễm cũng vậy, ngoại trừ gương mặt, thực lực cũng rất vang dội. Bởi vì sự kiện "tình tay ba" mấy ngày qua, dường như hai người đã trở thành đối tượng mọi người bát quái trong lúc rảnh rỗi.

Bây giờ thấy hai người đứng chung, ánh mắt những người đang ăn cơm xung quanh hoặc là lớn mật hoặc là lén lén lút lút đều đua nhau nhìn sang.

"Cô biết Trần Húc Dương ở đâu không?" Hà Chân vừa mở miệng đã hỏi câu này.

Lâm Tẫn Nhiễm khó hiểu, "Cô hỏi tôi? Hỏi sai người rồi."

"Đã mấy ngày nay tôi không liên lạc được với anh ấy, rõ ràng là anh ấy cố ý tránh tôi." Lúc Hà Chân nói chuyện, giọng điệu rất nghẹn ngào, "Nhất định anh ấy có liên lạc với cô, cô giúp tôi có được không, tôi biết bây giờ anh ấy đã thích cô rồi, tôi không là gì cả... nhưng tôi thật sự thích anh ấy."

Hà Chân điềm đạm đáng yêu, so bộ dạng hờ hững của Lâm Tẫn Nhiễm thì rõ ràng tạo thành sự chêch lệch, mọi người xung quanh thấy Hà Chân như vậy thì đều đồng tình, haizz... kim đồng ngọc nữ tan vỡ rồi.

Có điều đàn ông luôn thay lòng đổi dạ, phụ nữ còn coi đàn ông thay lòng đổi dạ là người yêu, nhất định là Hà Chân này rất yêu Trần Húc Dương. Đáng thương, thật đáng thương... còn Lâm Tẫn Nhiễm, rõ ràng biết người ta có đối tượng lại còn làm như thế, đây không phải là cố ý gây sự sao?

Trong chốc lát, ánh mắt với sự không đồng tình đều nhìn thẳng vào Lâm Tẫn Nhiễm, đặc biệt là những nữ sinh đều có dáng vẻ muốn lao ra "đánh tiểu tam, bảo vệ chính thất".

"Đợi đã." Lâm Tẫn Nhiễm ho một tiếng, "Có ba điều tôi muốn nói với cô một chút, thứ nhất, từ trước tới giờ tôi và anh ta chưa bao giờ liên lạc. Thứ hai, anh ta không thích cô là chuyện của anh ta, tôi cũng không giúp được gì. Thứ ba, tôi và bạn tôi đang ăn cơm, cô khóc lóc như thế, chúng tôi không nuốt nổi."

Dao Dao: "Phụt..."

Lông mày Hà Chân nhíu lại, một lúc sau, đột nhiên cụp mắt xuống, lạnh lùng nói, "Tẫn Nhiễm, tôi biết người phụ nữ như cô rất dễ dàng được người ta yêu thích, nhưng cô đã có bạn trai rồi, cô không thể để Trần Húc Dương cho tôi sao?"

Dao Dao và Viên Thanh: "Giở trò gì đấy??"

Quần chúng hóng hớt, có phải chúng ta đã nghe được tin tức gì đó rất khủng bố không?