Biết mình động trúng ngay vết thương của anh, cô vội vàng chạy lại đỡ, miệng không ngừng quan tâm.
- Em đụng trúng vết thương anh sao? Có đau không? Để em xem vết thương xem nào!
Cô vừa nói tay vừa vạch vết thương ra xem. Bỗng nhiên anh ôm chầm lấy cô, mấy nhân viên xung quanh thấy cảnh này thì vội quay mặt sang hướng khác. Cô bị ôm bất ngờ nên cả cơ thể ôm trọn vào người anh. Nhưng thay vì đẩy anh ra thì cô lại quan tâm tới vết thương của anh hơn.
- Vết thương của anh, để em xem có chảy máu không nào!
Anh mỉm cười, vừa ôm cô vừa nói:
- Hì! Em không quan tâm tình cảm của anh, nhưng tại sao lại quan tâm vết thương của anh. Rõ ràng là trong lòng em có anh. Tại sao em lại né tránh.
- Anh buông em ra đi, ở đây có nhiều người vậy, họ sẽ hiểu lầm em mất.
- Hiểu lầm gì cơ chứ! Rõ ràng là anh đã chọn em, chỉ có em là không chịu trả lời anh.
- Được rồi! Anh có thể bỏ em ra được không? Em sẽ trả lời anh.
Anh vội buông cô, và đưa đôi mắt mong chờ nhìn về cô. Cô hit một hơi thật sau và nhìn lên anh và nói:
- Em công nhận, bản thân có một chút rung động. Nhưng em chưa thể xác minh được nó là tình cảm thật sự hay không? Vì chúng ta chỉ mới quen biết nhau vài ngày. Những hành động anh làm cho em, em đều khắc ghi. Nhưng em rất mong anh sẽ cho em một thời gian để biết được nó chính xác là tình cảm phát ra từ chính con tim mình.
Sau khi nghe cô nói, anh lại rất vui mừng. Vì ít ra là cô có rung động với anh, chứ không phải chỉ riêng một phía từ mình. Rồi anh lại ôm cô một cái nữa, với gương mặt rạng rỡ.
- Em có rung động tức là anh đã đánh thức được trái tim của em. Anh sẽ chờ một ngày chính miệng em nói yêu anh.
Xong anh nắm tay cô bước ra trung tâm mua sắm và lên xe về biệt thự.
Bên này Trình phu nhân đang rất vui vẻ, chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn để cùng những đứa trẻ này dùng. Bên cạnh còn có Diễm Hoan và Lưu Trình phụ giúp. Nhưng trong bếp thay vì là tiếng nồi, niêu, xoong, chảo thì toàn những tiếng cãi vã không ngớt của hai con người kia, Diễm Hoan và Lưu Trình:
- Anh không biết làm thì đi ra ngoài ngồi xem tin tức đi, anh toàn làm hỏng thôi. – Diễm Hoan trách móc anh.
- Em mới đi ra ngoài đi, xem cái bánh em nướng đã cháy đen rồi kìa, thế này làm sao ăn được. Em có phải con gái không đấy?- Lưu Trình chọc ngược lại cô.
- Anh nói cái gì? Em phải con gái hay không á? Có anh mới không phải con trai ý!
- Anh sao? Anh rất là đàn ông nha.
Hai người cứ oan oan trong bếp, tất cả người hầu đều không chịu nỗi mà bịt cả tai lại. Trinh phu nhân hết cách đành phải tống cổ cả hai ra ngoài. Ra tới ngoài ghế sa long mà cái mồm vẫn không ngừng nghỉ. Lưu Trình đành phải mở ti vi để tránh cãi nhau với cô nhóc này. Trên Ti vi hiện giờ đang phát thông tin về quy hoạch đất lại trúng ngay trại trẻ mồ côi trước đây hai cô lớn lên.
Diễm Hoan vừa nghe tin, vội giành điều khiển bấm to và ngồi chăm chú lắng nghe. Lưu Trình nhìn cô thay đổi sắc mặt thì hỏi:
- Em sao thế? Khi nãy còn bình thường mà?
- Đây là trại trẻ mồ côi tụi em lớn lên, nó bị nằm trong khu quy hoạch. Nếu cô nhi viện này mất rồi, thì các em nhỏ sẽ như thé nào? Còn cả các sơ nữa?Nó không thể nào bị phá bỏ được! – Diễm Hoan nói trong sự lo lắng.
Lưu Trình nhìn thấy được vấn đề, anh cũng hiểu với nhưng cô nhi, nới nuôi dương họ đến lớn, nó giống như đã sinh ra họ thêm một lần nữa vậy, không khác gì là quê hương của mình.
- Đợi Nhất Thiên về, chúng ta sẽ nói với họ, chắc chắn họ sẽ giúp được. – Xong anh vỗ nhẹ lên vai cô.
Cô chỉ gật đầu nhẹ một cái, ngỏ là tin mọi người sẽ giúp được.
Trên xe, anh lái xe nhưng lòng rất vui, lâu lâu còn nhìn cô cười một cái. Cô mở điện thoại ra lăm dấu vân tay mở khóa, nhưng nó lạ lắm, cô mở bằng sau lưng điện thoại, rò ràng phần đó không cảm ứng dược. Lúc này anh mới nhỏ ra chuyện lúc nảy và hỏi cô: