- À đúng rồi! Theo điều tra thì bọn người xâm nhập vào nhà Nhã Tâm và Diễmm Hoan là người của tổ chức W. Điều đặc biệt họ là tổ chức liên minh của các nước phương Tây, là một tổ chức giao dịch đá quý hiếm, không hiểu sao bọn người ngày lén vào nhà hai người họ làm gì.- Lưu Trình ngẫm một hồi. –Không lẽ vì Diễm Hoan, cô ấy rất giỏi võ thuật, bọn họ nhắm vào cô ấy sao? – anh lo lắng ra mặt.
- Minh nghĩ không phải. Diễm Hoan tuy rất giỏi về võ thuật nhưng nếu để chọn vào tổ chức đó thì chưa đủ trình đâu! Họ là một tổ chức lớn như vậy,cậu nghĩ sẽ ép buộc một cô gái bằng cách này cơ chứ.
Nghĩ lại thì cũng đúng, ngay cả tổ chức của họ cũng không dùng cách này với một người bình thường, tuy cô có giỏi về võ thuật cũng không thể nào để mấy tên côn đồ vào ẩn nấu mà không gặp trực tiếp.
- Cậu nghỉ đi, hôm nay là một ngày dài, ngày mai chúng ta sẽ còn giải quyết một vài chuyện nữa đấy!
Chuyện mà anh nói đó chính là Hà Thị, nói đúng hơn là Hà Nhiên tiểu thư của Hà Thị, kẻ đã sai khiến người khác hãm hại Nhã Tâm và Diễm Hoan. Đương nhiên làm sao anh có thể bỏ qua dễ dàng được cho cô ả này.
Sáng hôm sau, dưới nhà ăn là tiếng cười đùa của ba người phụ nữ, đó là Trình phu nhân, Nhã Tâm và Diễm Hoan. Nhất Thiên và Lưu Trình bước xuống lầu nhìn thấy sự vui vẻ ngập tràn trên bàn ăn, thì miệng cũng tự nở nụ cười dịu nhẹ:
- Trong họ như một gia đình nhỉ, chả khác gì mẹ và hai đứa con gái. – Lưu Trình hất tay anh.
- Con gái gì chứ? – Nhất Thiên nói xong thì di xuống.
- Không phải con gái sao? – Gãi đầu. – À! Mình biết rồi, phải là con dâu chứ!
Hai người xuống kéo ghế ngồi chung, Trình phu nhân thấy con trai thì lại nũng nịu:
- Bảo bối à! Con có thấy nhà ta ngày hôm nay rất nhộn nhịp không? Bình thường hai ba con chỉ ngồi ắn bàn về công việc chả ai nói chuyện vui vẻ thế này với mẹ, vậy nên con phải nhanh chóng đưa con dâu về cho mẹ rồi đấy.
Bà vừa nói thì tay đã gắp một con tôm bỏ vào chén Nhã Tâm, còn nhìn cô với vè nhu mì. Cô nhìn Trình phu nhân vậy thì lại đổ thẹn thùng. Bên này Diễm Hoan và Lưu Trình hiểu ý bà thì hai người đưa mắt nhìn nhau như hiểu ý, còn cười nhẹ một cái.
- Được nghe lời mẹ hết! _ Nhìn cô cười .
Cô thẹn quá đành bỏ chạy khỏi bàn ăn:
- Con no rồi ạ, xin phép con đi học trước. – Tay xách theo ba lô.
- Chờ mình với. - Diễm Hoan cũng vội chạy theo.
Anh thấy cô đi cũng bỏ dở đồ ăn mà chạy theo, không quên kéo cái tên Lưu Trình kia mặc hắn đã ăn dở miếng bánh mì. Trình phu nhân nhìn theo bọn nhóc mà vui vẻ cười. Bà thấy con trai bắt đầu biết lo lắng cho người khác thì rất vui, vì trước giờ Nhất Thiên cứ sống như một cổ máy, chỉ lao đầu vào công việc còn lao vào những vòng xoay nguy hiểm thì càng xót xa cho con mình hơn. Tuy vậy, bà cũng không thể nào để con mình không làm những việc này, vì nó chính là bổn phận và trách nhiệm của anh. Bà ngồi nghĩ một hồi thì nụ cười chợt tắt, thay vào đó lại là tiếng thở dài của bà. Bà Dương là quản gia nội vụ thấy phu nhân thở dài thì cũng lên tiếng điều hòa lại tâm trạng:
- Trình phu nhân đừng suy nghĩ quá nhìu, hai cô bé này đều rất chân thật và đáng yêu, chác chắn cậu chủ đã nhắm trúng đối tượng tốt rồi.
- Tôi cũng mong hay đứa nó sẽ thành đôi, vì trước giờ thằng bé chưa từng có thái độ với ai như vậy.
Phía bên ngoài biệt thự, anh vừa đuổi theo được hai cô thì không cần nói gì khác mà thẳng tay kéo cô lên xe. Diễm Hoan cũng không thoát khỏi tay của Lưu Trình, cứ vậy mà hai cô bị kéo len khi chưa kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra.
- Nè! Hai người không thể mở miệng ra kêu tụi em lên xe được à, mà phải kéo xe như bắt cóc thế. – Diễm Hoan giận dỗi.
- HÌ! Thì dù gì cũng đưa lên rồi! – Lưu Trình cười nham nhở.
Nhã Tâm thì không oan oan mắng chửi, mà chỉ lặng lẽ lườm anh một cái. Nhất Thiên trước giờ toàn là dùng ánh mắt đó nhìn người khấc, nay lại chính bị người mình yêu nhìn lại thì gương mặt bỗng sượng cứng.
- Em đừng nhìn anh vậy chứ, đương nhiên anh sẽ không để em đi bộ đến trường rồi! – Anh không dám nhfn mặt cô.
- Đại Boss oanh liệt như anh vậy mà kéo người khác lên xe theo kiểu này, anh tốt nhất bịt miệng em lại. nếu không danh tiếng của anh sẽ bị em đi bêu rếu khắp nơi đấy! – Nhã Tâm nhìn lên anh mà nói.
Nhất thiên nhếch miệng cười, quay lại ghé sát vào mặt cô:
- Bịt miệng sao? – Cười nhẹ. – Đúng là anh nên bịt miệng em lại nhỉ?