Kế Hoạch Chinh Phục Tứ Đại Mỹ Nhân Của Devil

Chương 57: Chương 57



Sau khi ăn cơm xong thì cả hai bên tụ tập lại hai chỗ riêng biệt, tụi nó có chuyện riêng cần bàn với nhau, còn bọn hắn, bọn hắn cũng phải tìm cách giải quyết với cái đống rác rưởi cứ nhắm vào Devil để xử lý ấy.
Trong phòng của Erica, Maya và Demi lúc này, cả bốn người đều trong một trạng thái căng thẳng về tin tức mà Emila vừa báo cáo từ Nga.
Lúc nãy, mới vào phòng thì đột nhiên Andly có điện thoại.
- Alo? – Nó hơi ngạc nhiên khi người gọi đến là Emila, đáng lẽ ra thì giờ này Emila đang sắp xếp cho công việc ở Legacy mà nó mới thu mua về chứ nhỉ.
- Có tin báo khẩn ạ! – Emila nói, giọng có vẻ rất chi là nghiêm trọng.
- Nói. – Nó lúc này đã ‘hiện nguyên hình’ là một người lạnh lùng vô tận rồi.
- Theo điều tra về việc chuẩn bị cho cuộc chiến Xưng Vương thì các bang hội lớn nhỏ đang kết phái lại với nhau để tấn công Devil. – Emila nói, giọng rất khấn thiết (lý do tại sao từ từ mn sẽ biết)

- Cái gì? – Quả thật là Andly đã quên dự tính việc này, Devil là bang phái mạnh nhất thì chắc chắc muốn thắng trong cuộc chiến Xưng Vương sắp tới thì phải tiêu huỷ đi cái thứ gọi là mạnh nhất ấy rồi.
Mà nếu muốn tiêu huỷ nó dễ dàng thì nhất định người ta sẽ nhằm vào thũ lĩnh. Nhưng thủ lĩnh của Devil là ai? Chắc chắn là Brian – người anh trai yêu quý của nó rồi. Nên bất chấp như thế nào nó cũng không thể nào để việc này xảy ra được.
- Để đấy đi, cô cứ lo cho Legacy cho tốt vào. Còn chuyện này cứ để chúng tôi bàn bạc lại kỹ càng với nhau sau. – Andly trầm giọng, có lẽ có một chút sợ hãi gì đó.
Nó biết là Devil rất mạnh, nhưng thế mạnh ấy không thể nào đấu lại với hàng chục bang phải kết hợp lại với nhau được. Bởi vậy, nó nghĩ, thêm Andrew vào thì sẽ có thêm một người giúp Brian, điều đó không hề có hại chút nào. Xem như chuyện riêng giữa nó và Andrew tạm gác qua một bênn zậy.
- Vâng! – Emila cúp máy rồi sau đó đi làm việc của mình.
- Sao rồi? – Erica lo lắng nhìn Andly hỏi.
- Lát mày bảo bọn đàn em thông báo với các bang phái đang có mặt ở đây gặp mặt khẩn, địa điểm cũ! – Andly không trả lời thẳng câu hỏi của Erica mà ngả người sau ghế, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng.
- Ừ. – Maya mừng là mình thoát được nạn nên chạy đi làm việc ngay, nhưng…
- Đứng lại đấy, chỉ cần gọi điện thoại, không phải là đi ra khỏi nhà! – Andly mở mắt ra nhìn trừng trừng vào Maya.
Ánh nhìn ấy tuy không hề có ác ý nhưng cũng đủ làm cho ba đứa nó không khỏi sợ vì rùng mình rồi.
Andly thu lại ánh mắt đó, rồi quay đi nơi khác.

- Erica, tại sao lại bất cẩn với người lạ như vậy? – Không nhìn, nó hỏi Erica đang ngồi đó từ nãy giờ để chuẩn bị nhận tội.
- Lúc ấy… tại mày bảo phải về nhanh nên tao không có để ý đến chiếc điện thoại, với lại… tao cũng không ngờ tên đó lại nhanh tay như zậy. – Erica bình tĩnh nói, sợ sệt lúc này chỉ càng cho Andly thêm bực mình hơn thôi.
- Đưa điện thoại đây! – Andly ngả tay ra, chờ đợi từ phía Erica.
Và tất nhiên, Erica đưa chiếc điện thoại của mình ra ngay sau đó.
Nhìn quanh một lúc, Andly mới nhẹ nhàng gỡ trên người con gấu bông nhỏ trên ở điện thoại của Erica ra một con chip nhỏ xíu màu đen. Nhìn ngắm nó một lúc, chợt nghĩ tên Andrew đó không phải là người đơn giản chút nào, đôi mắt tinh ranh của Demi còn không kịp phát hiện ra cái này nữa là.
- Trả mày! – Sau khi ném cái đó ra ngoài vửa sổ đến một ngóc ngách nào đấy rồi thì Andly mới thoải mái mỉm cười.
Lúc ấy Erica và Demi mới thở phào nhẹ nhõm.
- Andly, thời gian? – Maya đang nghe điện thoại của ai đó liền quay sang hỏi, lúc nãy do lo chạy quá nên quên mất chuyện này, nhưng rút cuộc thì cũng bị Andly tóm lại đấy thôi.

- 11h. – Andly vẫn giọng nói lạnh lùng đó. Đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, cố điều chỉnh cho nhịp thở không quá đà nhưng vẫn thấy tim đau thắt lại.
- Lấy… thuốc… cho tao đi! – Andly nhìn qua phía bạn mình, thều thào.
- Sao… lại lên cơn đau tim rồi à? – Demi, Maya và Erica nhanh chóng chạy đến, đứa thì lấy nước, đứa thì lo lấy thuốc, còn Maya thì đỡ người nó lên.
- Đỡ chưa? – Demi lo lắng hỏi.
- Không sao! – Andly phất tay, rồi nhắm đôi mắt mình lại.
Tuy nó là người đáng sợ nhất trong 4 đứa, nhưng nó cũng là người đáng thương nhất!