Cố Tiểu Nhu sửng sốt mấy giây, trên mặt lập tức nâng lên kinh ngạc cùng nụ cười vui mừng, nhiệt tình nghênh đón, "Tiểu Kiều, cậu trở về rồi! Tớ còn tưởng rằng cậu không đến được nữa đấy chứ!"
Cung Tiểu Kiều khó tin nhìn hai người trước mặt, cơ hồ đứng không vững, giọng nói run rẩy hết sức đè nén, "Sư huynh, đây chính là nguyên nhân huynh không nguyện ý để muội đến?"
"..." Mộc Vô Tà nghiêng đầu qua, trầm mặc.
Cung Tiểu Kiều biết, anh sẽ không diễn kịch, nhưng nhất định sẽ không hủy đi đài của cô.
"Tiểu Kiều, sao vậy?" Thấy vẻ mặt cô không đúng, Cố Tiểu Nhu nghi ngờ hỏi.
Một lát sau, Cung Tiểu Kiều khôi phục bình thường, khóe miệng ngậm lấy giễu cợt nhàn nhạt, "Tôi vẫn luôn ở tại thành phố A. Sư huynh nói tối nay muốn tham gia một lễ đính hôn quan trọng, không ngờ tới là người quen cũ...:
"Hả? Sao có thể, nhưng là anh hai nói cậu đi thành phố D không tới được...:
"Tôi ngay cả hai người về lúc nào cũng không biết, lại làm sao biết hôm nay hai người đính hôn được!"
"Làm sao có thể, anh hai sao phải gạt tớ..." Cố Tiểu nhu lắc đầu vẻ mặt luống cuống.
Cô ta thật không biết hay giả vờ không hiểu? Xem ra, so với kỹ thuật diễn xuất, kỹ thuật không phải chuyên nghiệp của cô ta cũng không thể khinh thường.
"Tôi dường như không nên tới" Cung Tiểu Kiều xoay người muốn rời khỏi, lại bị một bàn tay hơi lạnh nắm chặt cổ tay.
Tiếp xúc con ngươi băng lãnh của cô, Tần Nghêu từ từ buông tay ra, "Nếu đã tới, vào ngồi một lát rồi hãy đi"
Cố Tiểu Nhu nhìn Tần Nghêu một cái, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng rất nhanh lại nói tiếp, "Đúng vậy Tiểu Kiều, sao mới tới đã muốn đi, mau tới đây, tớ có mang theo quà cho cậu đấy!"
Phảng phất như lạnh lùng vừa rồi chỉ là ảo giác, Cung Tiểu Kiều nở nụ cười tươi đẹp, "Được!"
Dường như không ngờ tới Cung Tiểu Kiều sẽ dứt khoát đáp ứng như vậy, sắc mặt Cố Tiểu Nhu lại trắng thêm mấy phần.
-
Thịnh Vũ vốn bình tĩnh ngồi đó giả vờ thâm trầm, ánh mắt sau khi quét qua cảnh tượng cách đó không xa, cùi chỏ chợt mất khống chế trợt xuống, một ly rượu vang toàn bộ đều bất lên người Thẩm Nhạc Thiên, hơn nữa còn là vị trí lúng túng, "Trời..."
Thẩm Nhạc Thiên kinh hô một tiếng, "Mẹ nó! Anh làm cái gì vậy hả! Gọi tôi làm gì?"
"Không phải gọi cậu! Bên kia..."
"Bên nào?" Thẩm Nhạc Thiên quay đầu, cũng không biết xuất phát từ trả thù hay là thật bị kinh sợ, cũng là lệch ly rượu đổ vào người Thịnh Vũ, "Mẹ của tôi ơi..."
"Nguy rồi" Lãnh Thấu khẽ nguyền rủa một tiếng, lúc này đứng dậy đi tìm Cố Hành Thâm.
-
"Lão đại, không xong rồi!" Thịnh Vũ đứng dậy lại đứng không vững nhào tới người Cố Hành Thâm.
"Làm sao vậy?" Thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng chạy tới của ba người, trong đó quần của hai người kia còn có dấu vết khả nghi, Cố Hành Thâm không khỏi cauy mày.
Thẩm Nhạc Thiên kéo Thinh Vũ ra, "Tam ca, anh đừng thừa cơ muốn chiếm tiện nghi của anh ấy. Anh, lần này xong rồi, Tiểu Hồ Ly không biết đánh bậy đánh bạ thế nào mà tới đây rồi!"
Sắc mặt Cố Hành Thâm chợt biến, "Nói rõ ràng!"
Lãnh Thấu giải thích, "Là Mộc Vô Tà mang tới"
"Mộc Vô Tà..."
Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lại có thể quên người này.
"Hiện tại Tiểu Kiều ở nơi nào?" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
"Mới vừa rời đi cùng Tiểu Nhu" Thịnh Vũ trả lời.
"Tiểu Hồ Ly sẽ không thú tính đại phát xé tiểu bạch thỏ chứ? Dù sao cũng là mối hận đoạt ái, thù giết mẹ mà..."
Thẩm Nhạc Thiên vừa dứt lời liền bị con ngươi băng lãnh sắc bén của Cố Hành Thâm đảo qua giết chết trong nháy mắt.
"Thẩm Nhạc Thiên, gần đây tôi không muốn nghe giọng nói của cậu, Châu Phi có hạng mục rất thích hợp với cậu"
"Không muốn! Em cũng không dám nữa!! Anh đừng vứt bỏ em lần nữa mà----!"
"Cho cậu miệng tiện!" Thịnh Vũ ở một bên cười trên nỗi đau của người khác.
Thẩm Nhạc Thiên cắn khăn tay nhỏ, quay đầu trợn lớn mắt oán phụ nhìn Thịnh Vũ, "Đừng cho là tôi đi rồi anh liền có được lão đại, còn có Nhị ca đấy!"
Lãnh Thấu lườm hắn một cái, "Cậu sớm muộn gì cũng chết bởi cái miệng!"