"Tần Nghiêu, anh ở nơi này sao!" Cố Tiểu Nhu một thân thiên sứ trắng thuần không biết chạy từ nơi nào tới, nhìn thấy Cung Tiểu Kiều cùng Tần Nghiêu ôm chung một chỗ, sắc mặt thoáng cứng đờ.
"Cô ấy uống say." Tần Nghiêu không nhanh không chậm giải thích.
"Tiểu Kiều, cậu không sao chứ?" Cố Tiểu Nhu gấp gáp đi tới, quan tâm hỏi.
Cung Tiểu Kiều trừng mắt nhìn Cố Tiểu Nhu, vẻ mặt không tốt, Tần Nghiêu theo bản năng thấy không ổn, vội vàng che miệng cô lại, chặn lại những lời cô sắp nói, nói với Cố Tiểu Nhu, "Cô ấy dường như muốn nôn, anh dìu cô ấy đi phòng vệ sinh!"
"Được, anh đi đi! Chậm một chút. Lát nữa đến phòng cuối cùng của lầu hai, mọi người đều ở đó."
"Ừm."
Mãi đến khi hai người rời đi, Cố Tiểu Nhu mới tháo xuống mặt nạ quan tâm hào phòng, gắt gao cắn môi.
-
Tần Nghiêu nửa ôm nửa đỡ mang Cung Tiểu Kiều tới phòng rửa tay, sau đó phí hết nửa ngày mới rút tay thoát khỏi "miệng hùm" kia.
Qủa nhiên, một dấu răng đang chảy máu.
Cung Tiểu Kiều cắn người xong, còn rất không cao hứng mà nhìn hắn, "Một người hai người đều là như vậy, còn vĩ đại hơn cả Thượng Đế, tình nguyện bản thân bị thương, cũng không muốn để thiên sứ nhỏ của mấy người bị chút gì."
Tần Nghiêu sờ sờ đầu cô một cái, "Anh cũng không hy vọng em bị thương."
"Xem ra còn kế thừa tính bác ái của Thượng Đế nữa."
Tần Nghiêu cười khổ, "Tiều Kiều, có thể thử sống chung hài hòa với Tiểu Nhu, thật ra thì mấy năm nay cô ấy cũng rất áy náy với em, không dám đối mặt với em, không muốn mất đi người bạn là em."
Chuyện Cố Hành Thâm không làm được, vẫn có người không từ bỏ ý định.
Cung Tiểu Kiều lại liếc mắt nhìn Tần Nghiêu, "Bản thân anh đã khó bảo toàn, còn có tâm tư quản người khác."
Một cái liếc mắt như giận như không kia, khiến Tần Nghiêu khó nén tình cảm ôm lấy cô.
Cung Tiểu Kiều đẩy hắn ra, lời nói đầy chính nghĩa, "Không phải đã sắp kết hôn rồi sao? Đã là người có vợ, chú ý một chút!"
Tần Nghiêu: "..."
Vừa rồi ai là người muốn ôm một cái, lại muốn hôn...
"Xin lỗi, là anh không đúng, sau này sẽ chú ý."
"Ừm." Cung Tiểu Kiều gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng với thái độ của hắn.
Đừng cố gắng nói đạo lý với Cung Tiểu Kiều, nhất là khi Cung Tiểu Kiều uống say.
Gặp phải tình huống này, cách duy nhất chính là dỗ...
Đã qua bốn năm, hắn phát hiện bản thân vẫn chưa hề quên một chút gì với cô.
-
Phòng giải trí ở lầu hai.
Bên trong đang ca hát, cửa bị đẩy ra, hai người Cung Tiểu Kiều cùng Tần Nghiêu cùng đi vào, vì vậy bầu không khí cũng biến thành rất vi diệu.
Khách ở bên trong có không ít người biết chuyện năm đó, một truyền mười mười truyền trăm, đã sớm không phải là bí mật gì.
Ba người Thẩm Nhạc Thiên, Thịnh Vũ, Lãnh Thấu ngồi ở một bên; Đường Dự cùng Lãnh Tĩnh vùi vào trong một góc ghế sa lon; Cố Hành Thâm ngồi chính giữa ghế, bên trái là Cung Hàn Niệm, bên phải là Cố Tiểu Nhu, những người khác Cung Tiểu Kiều không quen thuộc lắm.
Thấy hai người đi vào, Cố Tiểu Nhu vẻ mặt mỉm cười đi tới ôm lấy cánh tay Tần Nghiêu, sau đó lại kéo tay Tiều Kiều ngồi bên trái mình, cũng chính là bên phải Cố Hành Thâm, "Tiểu Kiều, ngồi ở đây đi! Cậu có khỏe không? Đầu có còn đau hay không? Có cần nấu cho cậu chén trà giải rượu không?"
Cung Tiểu Kiều không nói gì, cũng không ngồi xuống, trực tiếp đi về phía Đường Dự, ngồi bên cạnh anh.
Thẩm Nhạc Thiên sờ cằm một cái, "Chẳng lẽ là có gian tình thật..."
Sắc mặt Cố Hành Thâm rõ ràng lại đen đi mấy phần. w●ebtruy●enonlin●e●com