Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 77: Trước khi cưới không thể...



Editor: Ngạn Tịnh.

Vì chứng minh cho sự trong sạch của mình, Kim Mộc Lân bị buộc đi ra giải quyết, "Anh ta không làm gì với anh cả...";

"Ăn trưa chưa?" Cố Hành Thâm hỏi.

"Ăn anh đào, sốt cà chua, cà chua trứng tráng, canh trứng cà chua, cà chua trộn đường..." Cung Tiểu Kiều vừa nhớ vừa đêm.

"Bụng không đau sao?"

"A, là có một chút khó chịu!"

Cố Hành Thâm mở tủ lạnh nhìn một cái, một màu đỏ chói thật là lóa mắt.

Cũng còn may anh đã có dự liệu trước, trước lúc tới đã mua một ít thức ăn mang đến.

"Nấu cơm cho em ăn nha?"

"A, không cần, tự tôi giải quyết được, anh trở về làm việc đi! Đừng quan tâm bậy bạ!" Cung Tiểu Kiều từ chối.

"Đúng vậy đúng vậy! Tiểu sư muội đã có tôi chăm sóc rồi! Anh đừng quan tâm bậy bạ!" Kim Mộc Lân cũng bắt đầu đuổi khách.

Cố Hành Thâm không so đo với hắn, mà là đổi một cách nói, "Anh còn chưa ăn, có thể mượn phòng bếp của em dùng một chút không, anh có mang theo nguyên liệu."

Cung Tiểu Kiều gãi gãi đầu một cái, "Vậy cũng được."

Kim Mộc Lân đấm ngực dậm chân, "Cái tên hồ ly già giảo hoạt này! Tiểu sư muội, đừng dễ dàng thỏa hiệp như vậy chứ! Anh vẫn là quá non nớt!"

"Cây ngay không sợ chết đứng, em không cần phải cố ý tránh né bài xích anh ta!"

"Lời là nói như vậy, nhưng có ngay cũng là em, không có nghĩa anh ta là ngay thẳng đâu!"

"Đừng làm phiền, em đang rất bận rộn đó!" Cung Tiểu Kiều tiếp tục công trình chưa hoàn thành.

-

Cố Hành Thâm tự nhiên bận rộn trong phòng bếp của Cung Tiểu Kiều, chỉ chốc lát sau bên trong liền truyền đến từng hồi từng hồi mùi thức ăn thơm nồng, làm cho bụng cô càng biểu tình dữ dội hơn, cà chua gì đó tất cả đều chỉ là thứ trợ tiêu thôi a...

Nấu xong, Cố Hành Thâm bưng món lên.

Ba món ăn một món canh.

Mỗi dĩa thức ăn đều là đỏ rừng rực, làm rất cay nóng, câu người thèm ăn...

Cung Tiểu Kiều đã không nhớ rõ bản thân bao lâu rồi chưa được ăn cay, trước kia ăn không cay không vui, sau đó vừa nhìn thấy màu đỏ đổ hồng hồng liền sợ sệt.

Có một số người choáng váng máu chẳng qua là rất nhỏ, hoặc là chỉ không thể thấy máu, hoặc là chỉ choáng váng máu của mình, mà triệu chứng của Cung Tiểu Kiều chính là choáng váng với máu, thuộc về chứng sợ huyết dịch cấp độ nặng, giận lây sang nhiều vật thể màu đỏ.

A, xem ra Cố Hành Thâm quả nhiên không phải làm cho cô ăn, nếu không sao có thể làm cay như vậy chứ?

Nhưng là, cô nhớ rõ Cố Hành Thâm cũng không thể ăn cay mà?

Chẳng lẽ là cố ý làm cho Nhị sư huynh ăn?

Nhị sư huynh trái lại đặc biệt thích cay!

Cung Tiểu Kiều càng nghĩ càng lệch...

"Có muốn tới ăn chút gì không?" Cố Hành Thâm lên tiếng.

Bên này Cung Tiểu Kiều còn chưa lên tiếng, Kim Mộc Lân lại đặt mông lên ghế trước, "Ha ha, vậy tôi sẽ không khách khí đâu á!"

Có tiện nghi dại gì không chiếm chứ!

Cung Tiểu Kiều không biết nên nói gì luôn rồi, cái tên này, còn tưởng rằng hắn nhất định sẽ từ chối, không ngờ lại không có liêm sỉ đến vậy! Cô quả thật là đánh giá hắn quá cao rồi.

"Tiểu Kiều, qua đây."

"Làm cái gì?"

"Không phải muốn khắc phục choáng váng máu sao? Em có thể nhìn chúng ta ăn, hoặc là ăn chung." Cố Hành Thâm nói.

Cuối cùng, Cung Tiểu Kiều quyết định chọn vế sau.

Lúc thức ăn vô cùng mỹ vị đưa vào miệng, Cung Tiểu Kiều cảm thấy dường như sau lưng Cố Hành Thâm đang có một đôi cánh màu trắng tinh vẫy vẫy.

Trước kia bởi vì Cố Hành Thâm quá để ý tới cô cho nên vẫn luôn không dám cho cô ăn cay, bây giờ nghĩ lại trước đó quá lãng phí tài nguyên, những thức ăn này quả thật chính là mỹ vị nhân gian a!

Cô đã bao lâu rồi không ăn được tận hứng như thế! Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Càng làm cho cô hưng phấn là mỹ vị lại có thể khiến cho cô quên đi sợ hãi trong lòng!

Ngay cả Kim Mộc Lân vẫn luôn kén ăn cũng tỏ vẻ khá thán phục với tài nấu nướng của Cố Hành Thâm, đồng thời cũng càng ngày càng cảm thấy nguy cơ.

Chiêu này của Cố Hành Thâm quả thật là uy hiếp rất lớn a!

-

Sau khi cơm nước xong cuôi, Cố Hành Thâm gọi hai người tới, "Anh có lời muốn nói, cả hai người."

"Chuyện gì chứ!" Kim Mộc Lân một bộ dáng đại gia dựa vào trên ghế sa lon, "Không phải nhân tiện làm một bữa cơm cho chúng tôi liền muốn đưa ra yêu cầu vô lý gì đó chứ?"

Cố Hành Thâm theo thói quen trực tiếp làm lơ Kim Mộc Lân, nhìn Cung Tiểu Kiều hỏi, "Không phải hai người lại qua lại chứ?"

Không đợi Cung Tiểu Kiều đáp lại, Kim Mộc Lân lập tức nắm cả bả vai cô, "Nói nhảm, việc này cần hỏi sao? Chúng tôi đều ở chung luôn rồi!"

Thấy Cung Tiểu Kiều dường như không phản bác, Cố Hành Thâm hơi hơi nhíu mày, "Tiểu Kiều, em kết giao bạn trai cũng không phải là không thể..."

"Đương nhiên là có thể, cái này cần anh phải nói sao."

Cố Hành Thâm vẫn chỉ nhìn Cung Tiểu Kiều, dừng một hồi, "Nhưng là, trước khi kết hôn không thể lên giường."

Cuối cùng Cung Tiểu Kiều cũng có phản ứng, đầu tiên là cả kinh, sau đó lại hơi đỏ mặt.

Kim Mộc Lân lại trực tiếp kháng nghị, "Tôi nói này ông chú, đây đã là thời đại nào rồi! Anh nói không cho thì không cho sao, tôi len lén thượng, anh lại không biết!"

"Cậu có thể thử xem!" Khóe môi Cố Hành Thâm hơi hơi cong một độ cong nho nhỏ, nụ cười này trong mắt Kim Mộc Lân như nụ cười của yêu quái!

"Lại uy hiếp tôi! Tiểu sư muội kết giao bạn trai thì liên quan gì đến anh chứ! Anh cũng không phải là gì của cô ấy, có tư cách gì can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô ấy?" Kim Mộc Lân trợn mắt nhìn, thề bảo vệ tính phúc của mình, thật giống như bản thân đã thành bạn trai của Tiểu Kiều rồi vậy.

Đúng nha! Một câu anh chẳng là gì, một câu không có tư cách liền có thể hoàn toàn bác bỏ mối quan hệ của bọn họ.

Mặc kệ anh theo cô bao lâu, đều không cách nào thay đổi điểm này.

Cô đơn trong con ngươi của Cố Hành Thâm như sao băng thoáng qua rồi biến mất, rất nhanh liền chuyển thành xấu bụng, "Tôi đây chỉ có thể mời Vô Tuệ đại sư giữ gìn lẽ phải rồi!"

"Con mẹ nó! Qúa vô sỉ quá hèn hạ! Thế mà lại lấy sư phụ ra đè tôi! Anh nghĩ rằng tôi sợ sao!" Kim Mộc Lân giận át cả miệng nói ra lời thô tục.

"Ồ? Không sợ? Vậy cậu xuất đạo nhiều năm như vậy scandal bên người cũng không ít, nhưng lại rất không hề động vào người phụ nữ nào, chẳng lẽ không phải bởi vì sợ Vô Tuệ đại sư mà là vì bất lực?" Cố Hành Thâm nói liền một hơi, ngay cả hơi thở cũng không gấp chút nào.

Kim Mộc Lân đã giận đến từng sợi tóc vàng trên đầu cũng xoăn tít lên, "Tôi bất lực? Anh mới bất lực, cả nhà anh đều bất lực! Sao tôi có thể so với anh được, không gần nữ sắc, tính hướng không rõ, ngay cả tiểu sư muội ngon miệng thả bên cạnh nhiều năm cũng không hề động tới, hôm nay tôi cuối cùng cũng biết được chân tướng, thì ra không phải không muốn, mà là bất lực á!"

Đề tài hai người thảo luận càng ngày càng 18+ rồi.

Cung Tiểu Kiều quả thật không thể nhịn thêm được nữa, "Này, rốt cuộc hai người nói đủ chưa!"