Trong căn biệt thự lớn của Lục gia, Lục Cảnh Thần ngồi dùng bữa cùng với gia đình. Lục lão gia có hai người con, con gái lớn là Lục Thiên Vân người còn lại là Lục Cảnh Thần. Mẹ Cảnh Thần hạ sinh Lục Thiên Vân vô cùng khó khăn, vì thế Lục lão gia không muốn cho bà sinh thêm nữa. Nhưng nhìn Lục lão gia là con đích tôn trong nhà, nếu chỉ sinh một người con gái thì Lục gia sau này không có người nói dõi , nghĩ thế bà tự ý phá vỡ kế hoạch mang thai Lục Cảnh Thần khi Thiên Vân đã mười tám tuổi.
Khi biết vợ mình mang thai, Lục lão gia đã vô cùng tức giận. Không phải ông không muốn đứa con này, mà là ông lo cho sức khỏe của bà. Nhiều lần khuyên bảo bà bỏ cái thai nhưng Lục phu nhân cương quyết giữ lại, Lục lão gia không còn cách nào khác đành chiều theo ý bà.
Nhưng chuyện gì đến cũng đến, ngày bà hạ sinh Lục Cảnh Thần cũng là ngày bà rời xa thế giới này vì sinh khó. Lục lão gia vô cùng đau lòng vì sự ra đi của bà, nhưng cũng vì thế mà ông càng yêu thương Lục Cảnh Thần hơn. Bà đã bất chấp cả tính mạng để sinh cho ông một người con trai nói dõi, ông đương nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ và nuôi nấng đứa con này thật tốt để không phụ lòng bà nơi chốn suối vàng.
Chị gái của Lục Cảnh Thần tính tình hiền lành lại hiểu chuyện, cô vô cùng thương yêu Cảnh Thần. Cô lập gia đình sớm hạ sinh một người con gái nhỏ hơn Cảnh Thần tám tuổi. Tuy Lục Cảnh Thần rất yêu thương cháu gái mình, nhưng tính tình lạnh lùng của anh đã làm cô cháu gái này vô cùng e dè kiên nể.
Hôm nay cả gia đình lại có cơ hội tụ họp đông đủ, Lý Thiên Kỳ huyên thuyên kể hết chuyện này đến chuyện kia làm cả nhà một mình phen cười không ngớt, chỉ mỗi Cảnh Thần vẫn một gương mặt lạnh chăm chú vào bữa ăn của mình, Thiên Kỳ nhìn cậu nhỏ của mình e dè hỏi.
"Cậu út, cậu không thấy chuyện cháu kể rất hấp dẫn sao?"
"Có hấp dẫn sao?"
"Cậu vô vị thật đấy, cả nhà ai nấy đều cười vui vẻ khi nghe cháu kể, chỉ có mỗi cậu là chẳng chút cảm xúc gì. Cậu cứ lạnh lùng vô cảm như thế thì đến bao giờ mới tìm được mợ út cho cháu đây?"
Ánh mắt Lục Cảnh Thần lườm sang Thiên Kỳ làm cô rén ngang không dám nói thêm câu nào nữa. Lục lão gia cũng tán đồng ý kiến của cô cháu gái , ông lên tiếng bảo.
"Con lườm tiểu Kỳ làm gì, con bé nói đúng đấy chứ! Sáng nay ba vừa nhận được lời mời ngày kia là lễ đính hôn của Dương Lạc Hy con trai của chị họ con. Con xem cháu họ cũng đã đính hôn rồi, con là cậu mà đến giờ vẫn chưa có nỗi một cô bạn gái. Con định đợi đến lúc ba nằm xuống vẫn chẳng có nổi một đứa cháu đích tôn đội tang hay sao?"
Nghe ba mình nhắc đến Dương Lạc Hy Lục Cảnh Thần có chút ngạc nhiên, mấy ngày trước vẫn còn ồn ào chuyện tình ái vậy mà bây giờ lại đính hôn. Vậy cô dâu là ai? Chẳng lẽ là cô gái say xỉn đó sao? Nghĩ thế Lục Cảnh Thần quay sang nhìn ba mình lên tiếng hỏi.
"Dương Lạc Hy kết hôn sao? Vậy gia đình thông gia là ai thế ạ?"
"Ba cũng không hỏi đến vấn đề này, nhưng nghe Thiên Vân nói hình như là thiên kim của Lạc gia."
Thiên Kim lạc gia! Vậy chẳng phải là con sâu rượu đó sao? Hay thật, vừa trèo lên giường mình không bao lâu đã trở lại đính hôn với cháu họ của mình. Cô ta yêu thằng nhóc đó như vậy sao?
"Không phải thiên kim của Lạc gia, mà là con gái riêng của Lạc phu nhân."
Lục Thiên Vân nhìn em mình đính chính lại. Lục Cảnh Thần nghe chị mình nói lại, không hiểu sao trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn anh thầm nghĩ. Như thế còn được, cô thử đính hôn với thằng nhóc đó xem tôi có đến náo loạn lễ đính hôn của cô không. Nhưng xem ra nếu cô dâu không phải là con sâu rượu đó thì hôm đó thế nào cũng sẽ có kịch hay để xem cho xem. Nghĩ thế, sắc mặt Lục Cảnh Thần càng vui lên thấy rõ.Thấy sắc mặt em trai mình vui lên thấy rõ, Lục Thiên Vân không hiểu được suy nghĩ trong đầu em mình là gì , cô mỉm cười lên tiếng hỏi.
"Hình như tâm trạng của em rất tốt nhỉ?"
"Không có gì, em chỉ đang mừng cho cháu họ thôi. Ba, hay là hôm đó con thay ba tham dự lễ đính hôn?"
"Từ khi nào con lại thích náo nhiệt vậy?" Lục lão gia khó hiểu hỏi.
"Không có gì, chỉ là thấy mừng cho cháu họ nên muốn đến chúc mừng thôi."
"Cũng được, tuy là chúng ta cũng không có mối quan hệ tốt với họ, nhưng dù sao cũng là họ hàng xa. Vậy hôm đó con thay ba đi đi, sẵn tiện học hỏi kinh nghiệm sau này đến lượt con nữa chứ!"
"Đúng đúng, ông ngoại nói không sai chút nào, cháu tán đồng ý kiến của ngoại. Cậu nhỏ, cậu đã có bạn nữ đi cùng chưa? Cháu đi với cậu nhé!"
Ánh mắt mong chờ của Lý Thiên Kỳ nhìn về phía Lục Cảnh Thần đầy mong đợi. Nhưng đổi lại cô chỉ nhận được cái lườm từ anh.
"Trẻ con, đi theo làm gì?"
"Trẻ con??? Cháu chỉ nhỏ hơn cậu nhỏ tám tuổi sao lại nói là trẻ con chứ!"
"Tiểu Kỳ, cháu đi theo cậu nhỏ thì làm sao cậu nhỏ tìm được mợ cho cháu chứ! Nghe lời ông ngoại ở nhà đi cháu."
"Nhưng..."
"Tiểu Kỳ, cậu con không cho con theo ắt có lý do riêng của mình, con đừng bướng bỉnh nữa."
Nghe ba mình nói thế Lý Thiên Kỳ cũng không đòi đi cùng nữa. Trong khi Lý Thiên Kỳ đang không vui vì không được đi cùng thì Lục Cảnh Thần lòng vui như mở hội. Cứ nghĩ đến chuyện gặp lại cô trong buổi lễ đính hôn với vô số kịch hay thì lòng anh lại cảm thấy thú vị.
"Này sâu rượu, sắp gặp nhau rồi nhé! Xem lần này cô còn chạy được nữa không?"