Tám giờ sáng tại sân bay. Lạc Tử Yên nóng lòng đứng đợi người bạn xa cách mấy năm không gặp. Phải nói là chẳng chút tin tức gì thì đúng hơn.
Lâm Ngạn Tử là một tác giả tiểu thuyết nổi tiếng, ai đã từng đọc và đam mê tiểu thuyết ắt hẳn sẽ biết đến bút danh Ngạn Tử. Cô là con gái duy nhất của Lâm gia, thay vì thừa kế và tiếp quản Lâm thị, Lâm Ngạn Tử lại chọn cuộc sống tự do chu du khắp mọi nơi và cho ra những tác phẩm nổi tiếng. Không biết vì lý do gì mà lần này cô lại trở về nước đột ngột như vậy, nhưng dù sao Tử Yên vô cùng mừng rỡ khi chào đón người bạn thân trở về.
Vừa nhìn thấy dáng Ngạn Tử bước ra, Lạc Tử Yên đã vui vẻ vẩy tay gọi cô. Nhìn Thấy Tử Yên, Ngạn Tử nở nụ cười tươi chạy về phía cô vui vẻ nói.
"Yên Yên, mình nhớ cậu chết đi được."
"Mình cũng thế, mình nhớ cậu lắm đây này. Dám chơi trò mất tích với cả mình, cậu muốn chết sao?"
"Thiên cơ bất khả lộ mà, cậu mà biết mình ở đầu thì ba mẹ mình sao có thể để yên cho cậu chứ! Thế nào, cậu đã chia tay với tên cặn bã Dương Lạc Hy kia rồi sao?"
"Sao cậu biết?"
"Báo chí đăng đầy ra đấy! Mình đã bảo rồi mà, nhìn dáng vẻ anh ta chẳng có gì tốt mà cậu thì cứ yêu đương mù
quang."
"Được rồi đừng nhắc chuyện không vui nữa, mình đưa cậu đi ăn gì đó ngon miệng trước nhé! Lâu quá không gặp còn gì."
"Đồng ý liền nè. Đối với mình chỉ có đồ ăn ngon mới là chân lý là niềm tin cuộc sống, cậu thật hiểu mình.
"Đi thôi."
Ngồi trong nhà hàng, cả hai huyên thuyên kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong thời gian qua. Ánh mắt tức giận Lâm Ngạn Tử nhìn ra bền ngoài nói.
"Không ngờ Tần Ngọc Nhi lại là con người xấu xa xảo trá như thế! Cậu làm như vậy còn quá nhẹ tay với cô ta đấy."
"Bài học như thế mà cô ta vẫn tính nào tật nấy, chẳng thay đổi gì cả. Không biết bọn họ đang mưu tính gì trong đầu nhưng mình lại có một cảm giác bất an. Từ ngày mẹ mình mất, ngôi nhà đó không còn là nơi an toàn đề mình trở về nữa."
"Vậy sao cậu không từ bỏ tất cả mà đi đi. Một bác sĩ tài giỏi như cậu sợ gì không tìm được việc chứ!"
"Mình không lo ngại khó khăn bên ngoài, chỉ là Lạc thị là tâm huyết mồ hôi nước mắt của mẹ mình gầy dựng, sao có thể để bọn họ không công hưởng lợi chứ!"
"Khổ thân cậu, sống trong gia đình mà lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng. Có cha cũng như không có, cậu định chịu đựng như thế này đến bao giờ chứ?"
Lạc Tử Yên im lặng trước câu hỏi của Ngạn Tử. Cô cũng không biết mình phải chịu đựng sống cảnh thế này đến bao giờ, nhưng ngày nào mẹ con Tần Ngọc Nhi còn ở đó, cô nhất định không để bọn họ ung dung tự tại muốn làm gì thì làm đầu.
"Tử Yên! Tử Yên! Sao cậu lại thừ người ra vậy?"
"Không có gì, chỉ đang nghĩ nên giải quyết rắc rối của chiều nay như thế nào thôi."
"Rắc rối? Rắc rối gì cơ?"
"Ba mình muốn mình đi xem mắt, ông ấy nói đó là hôn ước do mẹ mình đã hứa. Nên dù không muốn mình vẫn phải đi."
"Bác gái hứa hôn cho cậu từ nhỏ á? Sao lại có chuyện này được? Tử Yên nghe mình nói này, có khi nào đó lại là cái bẫy của mẹ con Tần Ngọc Nhi bày ra không? Mình nghĩ mối hận lần trước tại lễ đính hôn cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu đơn giản thế đâu."
Nghe Ngạn Tử phân tích cô cũng thấy có lý, đương nhiên là mẹ con họ sẽ không bỏ qua cho cô chuyện lần đó rồi.
Nhưng họ cố tình muốn gán ghép mình cho Mã Thiếu Thiên với mục đích gì chứ!
Lục Cảnh Thần một mình trong trung tâm thương mại, hôm nay là ngày cuối tuần nên anh cũng khá rảnh rỗi. Đi ngang qua gian hàng túi xách nữ vô tình thấy nhãn hàng nổi tiếng vừa cho ra mẫu mới, anh bước đến xem kiểu dáng rồi thầm nghĩ.
"Khá hợp với cô ấy đấy chứ! Nhưng lấy lý do gì để tặng nhỉ?"
"Lục thiếu, trùng hợp quá!"
Đang chú tâm nghĩ tìm lý do để tặng quà cho cô thì có giọng nói làm anh phải ngước mắt lên nhìn. Tần Ngọc Nhi đang đứng trước mặt anh nỡ nụ cười ngọt ngào có chút e thẹn nhìn anh, Lục Cảnh Thần như chẳng quan tâm đến lời chào hỏi của Ngọc Nhi, anh vẫn tiếp tục xem túi xách rồi bảo nhân viên gói lại cho mình.
Nhìn thấy anh chọn túi xách cô ta liên tưởng ngay đến người được tặng chắc chắn là Lạc Tử Yên làm cô ta càng thêm ghen tức. Những thứ hàng hiệu đắt tiền đó đáng ra phải thuộc về cô, chỉ có cô mới xứng đáng với những thứ xa xỉ đó. Lạc Tử Yên đó là gì mà dám cướp đi hào quang của cô chứ! Trong đầu ý nghĩ ghen tức là thế, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tỏ thái độ vui vẻ nói.
"Lục thiếu chọn quà cho bạn gái sao? Cô gái đó thật có diễm phúc lắm mới được Lục thiếu để mắt đến nhỉ!"
"Cô cản đường tôi rồi đấy!"
Không một câu trả lời, thái độ lạnh lùng của Lục Cảnh Thần càng làm Tần Ngọc Nhi sượng trân. Không thể bỏ đi cơ hội tốt, cô tránh sang một bên giả vờ cầm điện thoại lên nói bâng quơ.
"Không biết chị Tử Yên đang xem mắt ở đâu nhỉ? Tìm mãi vẫn không thấy, hay là hai người họ thấy hợp nhau quá nên đưa nhau đi hẹn hò rồi nhỉ!"
Nghe được thông tin Lạc Tử Yên đi xem mắt, Lục Cảnh Thần liền khựng lại. Ánh mắt lạnh lùng anh nhìn về phía
Tần Ngọc Nhi lạnh giọng hỏi.
"Cô vừa nói gì? Ai xem mắt ai cơ?"
"Thì đương nhiên là chị Tử Yên rồi ạ. Hôm nay chị ấy đi xem mắt Mã thiếu gia của Mã thị, có lẽ tâm đầu ý hợp nên từ sáng đến giờ chị ấy vẫn chưa về nhà. Em liên lạc cho chị ấy không được, có lẽ là quá ưng ý nhau nên không muốn bị làm phiền rồi."
Nghe đến đây Lục Cảnh Thần sắc mặt đen kịt đến khó coi. Hôm qua vẫn còn nói lời ngọt ngào với mình, hôm nay
lại trốn đi xem mắt. Thảo nào sáng đến giờ cứ im hơi lặng tiếng, Lạc Tử Yên tôi xem thường em quá rồi.
Nhìn sắc mặt khó coi của Lục Cảnh Thần, Tần Ngọc Nhi vui mừng trong lòng góp gió để lửa giận trong lòng Lục Cảnh Thần cháy mạnh hơn.
"Lục thiếu có điều không biết, chị Tử Yên luôn là một người rất đào hoa. Từ sau khi chia tay Dương Lạc Hy thì chị ấy có mối quan hệ mập mờ với không ít đàn ông. Có lẽ đây là người đàn ông định mệnh của chị ấy nên mới im hơi lặng tiếng chưa muốn công khai thôi, nhưng chắc không lâu nữa Lục thiếu sẽ nhận được tình hỷ của chị ấy."
Lục Cảnh Thần không nói gì nhưng sự tức giận hiện rõ trên mặt, anh quay lưng bỏ đi không nói thêm một lời nào.