Nghe tiếng gọi của Trình Hữu Thanh, những vệ sĩ kia nhìn lại phát hiện ra cô gái họ đang tìm đang ở trong xe, bọn họ nhanh chóng bước về phía xe. Lâm Ngạn Tử nhìn anh bằng ánh mắt ghi hận rồi vội vã mở cửa xe chạy đi. Trình Hữu Thanh không thấy có chút gì ái náy với hành động vừa rồi của mình, anh vốn nổi tiếng với cái biệt danh "tránh gái hơn tránh tà", và cũng vì thế mà anh và Lục Cảnh Thần bị đồn đoán là đồng tính.
Chạy khỏi xe của Trình Hữu Thanh không bao xa, Lâm Ngạn Tử đã bị vệ sĩ của ba cô tóm được. Được sự ra lệnh của ông, vệ sĩ tháo bỏ khẩu trang và kính đen của cô xuống. Lâm Ngạn Tổ thoáng chút bất ngờ khi đó chính là con gái mình, ông tức giận lên tiếng.
"Lâm Ngạn Tử con gan to quá nhỉ, dám bỏ nhà đi những hai năm trời không chút tin tức. Bây giờ về đây giả thần giả quỹ rình rập ở đây làm gì?"
"Ba, con xin lỗi."
"Con tưởng một câu xin lỗi của con là xong sao? Con có biết hai năm qua mẹ con lo lắng cho con đến mức nào không?" "Con... A...đau quá, các anh có thể nhẹ tay một chút không?"
Lâm Ngạn Tử khẽ nhíu mày nhìn vệ sĩ nói, Lâm Ngạn Tổ tuy đang tức giận nhưng vẫn xót khi nghe con gái kêu đau. Ông quay sang trừng mắt với vệ sĩ của mình nói.
"Còn không thả đại tiểu thư ra!"
"Vâng, chủ tịch."
Được tự do, Lâm Ngạn Tử xoa xoa cổ tay của mình rồi lại bước đến bên cạnh ông lên tiếng nũng nịu.
"Ba, con biết sai rồi. Sau này con không dám nữa, ba đừng giận con nữa được không?"
Dù giận là thế, nhưng khi thấy đứa con gái mình nhớ mong mấy năm qua trở về ông vô cùng vui mừng, vẫn một gương
mặt lạnh ông nhìn vệ sĩ ra lệnh.
"Đưa đại tiểu thư về nhà, không có lệnh của tôi không cho phép nó ra khỏi nhà biết chưa?"
"Ba!"
"Vâng, chủ tịch."
Thế là cuối cùng cô vẫn bị mang về nhà và cấm ra ngoài. Ngồi trên xe mà trong lòng vẫn rất ư bực mình tên mặt trắng vừa rồi, nếu anh ta không chỉ thì sao mình có thể bị bắt chứ!
"Đúng là tức chết mà. Đẹp trai đúng là chỉ để nhìn cho đẹp mắt thôi, bụng dạ xấu xa ít kỹ. Đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi sẽ không để yên đâu."
****************
Lạc Tử Yên rời khỏi bệnh viện, vừa ra đến cổng đã nghe bảo vệ gọi mình. Nhìn thấy ông ôm trên tay bó hoa hồng đỏ to lớn cô mỉm cười hỏi.
"Có chuyện gì thế ạ?"
"À có người nhờ tôi chuyển hoa này cho cô."
"Của ai thế ạ?"
"Của cậu thanh niên đang đứng ở kia."
Tử Yên vừa đón lấy bó hoa vừa đưa mắt nhìn về phía tây ông chỉ. Sắc mặt cô trở nên không vui khi biết người đó là Mã Thiếu Thiên. Cầm bó hoa tiến về phía hắn ta cô khó chịu hỏi.
"Anh lại bày trò gì thế? Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao?"
"Là em nói không đồng ý chứ tôi đâu có nói. Chẳng lẽ em thật sự không chút ấn tượng gì khi gặp tôi sao?"
Nhìn gương mặt vênh váo của hắn ta khi nói chuyện với mình, Lạc Tử Yên không chịu được ném bó hóa lên người hắn ta nói.
"Muốn tạo được ấn tượng với tôi anh không có cửa đâu. Làm phiền Mã thiếu gia sau này đừng bao giờ làm mấy trò này với tôi nữa, tôi không giống với những cô gái từng qua tay anh. Và cũng sẽ không bao giờ đồng ý lấy anh đâu."
"Em đang muốn lạc mềm buộc chặt với tôi sao? Đã lâu rồi không ai chơi trò này với tôi cả, vậy để tôi chơi cùng em nhé! Xem em như thế được bao lâu."
Nói rồi hắn ta nhếch môi cười đều bước lên xe rời đi. Lạc Tử Yên cảm thấy buồn cười, sao trên đời lại có người không biết xấu hổ thế kia chứ! Vừa định bắt xe về thì một chiếc xe khác đang dần tiến tới đỗ trước mặt cô, chiếc kính xe hạ xuống, Lưu Vũ bên trong xe mỉm cười nhìn cô nói.
"Lạc tiểu thư, chủ tịch bảo tôi đến đón cô."
"Anh ấy vẫn chưa về sao?"
"Chủ tịch hôm nay còn rất nhiều việc nên phải ở lại công ty, nên bảo tôi đến đón đưa cô về."
Lạc Tử Yên mở cửa xe bước lên nhìn Lưu Vũ nói.
"Vậy anh đưa tôi đến Lục thị được không? Tôi muốn gặp anh ấy một chút."
"Đương nhiên là được."
Lục thị giờ này toàn bộ nhân viên đã về hết, chỉ còn duy nhất căn phòng trên tầng cao nhất kia vẫn còn có người vẫn đang làm việc. Nghe Lưu Vũ nói anh vẫn chưa ăn gì, cô nhờ Lưu Vũ đưa cô đến nhà hàng mà trước đây anh từng đưa cô đến mua hai phần cơm tối mang đến.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lục Cảnh Thần không một động thái ngước nhìn lên nói.
"Vào đi!"
Lạc Tử Yên trên tay cầm theo bữa tối tiến vào bên trong văn phòng, vẫn không ngừng làm việc anh cất tiếng hỏi.
"Đón người thôi sao cậu về trễ thế?"
Biết anh vẫn chưa biết đến sự có mặt của mình mà nghĩ là Lưu Vũ, cô chỉ mỉm cười đặt bữa tối lên bàn chầm chậm tiến về phía anh nói.
"Muốn nhanh sao anh không tự đi mà đón!"
Nghe được giọng nói quen thuộc Lục Cảnh Thần ngước mắt lên, nhìn thấy Lạc Tử Yên đang đứng trước mặt mình anh không khỏi ngạc nhiên, nở nụ cười tươi bước về phía cô ôm chầm lấy hỏi.
"Sao em lại đến đây? Chẳng phải anh bảo cậu ấy đưa em về sao?"