Sự xuất hiện của Lạc Tử Yên trong buổi họp báo khiến Dương Lạc Hy khá bất ngờ. Nhưng hắn không hề lo lắng vì nghĩ phần thắng chắc chắn thuộc về mình. Phóng viên nhanh chóng vây quanh Lạc Tử Yên liên tục đưa ra những câu hỏi tạo ra không khí ồn ào.
"Lạc tiểu thư, những thông tin mà bác sĩ Dương đưa ra có đúng sự thật không?"
"Lạc tiểu thư có phải cô đã lén lúc qua lại với người đàn ông khác khi vẫn đang là bạn gái bác sĩ Dương không?"
"Cô Lạc xin hỏi người đàn ông trong căn phòng kia là ai?"
"Lạc tiểu thư xin trả lời chúng tôi."
Lạc Tử Yên không chút sợ sệt, ánh mắt ghê tởm của cô nhìn về phía Dương Lạc Hy. Khóe môi cô khẽ nhếch lên cười khinh bỉ.
"Dương Lạc Hy, tôi không ngờ anh lại trơ trẽn như vậy đấy. Sự thật rành rành như vậy mà anh vẫn có thể ngồi đây đổi trắng thay đen sao?"
"Tử Yên, anh đã khoan nhượng và bỏ qua cho em hết lần này đến lần khác. Nhưng em đã không nghĩ tình thì cũng đừng trách sao anh vô nghĩa."
Lạc Tử Yên cảm thấy bấy lâu nay cô đúng là có mắt như mù, loại đàn ông xấu xa này sao cô có thể yêu anh ta những mấy năm qua được chứ! Cô lấy chiếc điện thoại trong túi xách ra, mở lại đoạn video đêm qua lên đưa về phía phóng viên nói.
" Bác sĩ Dương đây nói là tôi đã cắt ghép video kia để hãm hại anh ta và Tần Ngọc Nhi. Vậy xin mời các vị phóng viên ở đây hãy xem cho rõ, đây chính là bản gốc mà tôi đã ghi lại, còn có cả giọng nói của tôi và anh ta. Hình ảnh thì có thể cắt ghép, nhưng giọng nói thì không. Dương Lạc Hy, anh nghĩ chỉ cần dùng vài thủ thuật nho nhỏ kia thì có thể thay đổi dư luận mà đổi trắng thay đen sao?"
Tất cả phóng viên đều chú ý vào đoạn video đang phát trên điện thoại của Lạc Tử Yên. Tiếng bàn tán xôn xao khiến Dương Lạc Hy vô cùng lo lắng.
"Giọng nói kia không phải là của bác sĩ Dương sao?"
"Giọng nói rõ ràng như thế làm sao có thể cắt ghép được chứ!"
"Những lời như thế mà cũng có thể thốt ra sao? Không ngờ bác sĩ Dương lại là người như vậy."
"Người phụ nữ kia không phải là con của mẹ kế Lạc tiểu thư, sao cô ta lại có thể trơ trẽn như vậy chứ!"
"Xin hỏi bác sĩ Dương, anh và người phụ nữ kia đã âm thầm qua lại với nhau bao lâu rồi ạ?"
Dương Lạc Hy rối rắm vội lên tiếng phản bác.
"Mọi người đừng nghe những gì cô ta nói, rõ ràng là cô ta đang muốn vu khống cho tôi để che đậy chuyện xấu mình làm. Lạc Tử Yên kể từ hôm nay cô bị sa thải, một người mưu mô như cô bệnh viện này không thể chứa chấp cô.
Lạc Tử Yên nở nụ cười giễu cợt bước về phía Dương Lạc Hy, cô lấy từ trong túi xách ra đơn thôi việc đặt lên bàn.
"Không cần các người đuổi, tôi đây tự động thôi việc. Tôi không muốn đứng đây thở cùng không khí với loại người hèn hạ như anh nữa. Tạm biệt."
Lạc Tử Yên nói xong liền quay lưng đi. Phóng viên lại tiếp tục tấn công Dương Lạc Hy bằng những câu hỏi, không biết nên trả lời thế nào hắn đành bỏ chạy khỏi buổi họp báo.
Rời khỏi bệnh viện An Lạc, Lạc Tử Yên lại lang thang hết đoạn đường này đến đoạn đường khác. Ngẩm nghĩ bao nhiêu năm qua cô đã yêu hắn thật lòng như thế, sao cô lại không có được sự chân thành từ hắn ta! Phải chăng trên đời này bất cứ chuyện gì đều mang tính chất trao đổi không? Tình yêu thật sự không tồn tại sao?
Chán nản cô lại tìm đến quán rượu uống một mình. Trước đây cô chưa từng như thế, luôn ngoan hiền chưa từng biết đặt chân đến những nơi thế này. Vậy mà bây giờ sau khi bị hắn ta cấm cho cái sừng to đùng, cô lại yếu đuối đài đọa thân xác mình hết quán bar này đến quán rượu nọ. Một người không xứng đáng sao cứ mãi đau lòng không dứt ra được như thế chứ!
"Đàn ông thối, xấu xa, rác rưởi. Tôi nguyền rủa các người cả đời sừng sẽ mọc đầy đầu. "
Lạc Tử Yên rời khỏi quán rượu khi đã ngà say. Từng bước thấp bước cao cô loạng choạng bước trên đường vắng. Lục Cảnh Thần đang ngồi trong xe chầm chậm lái theo sau lưng cô, thấy cô gục đầu vào gốc cây nôn đến không đứng vững anh mới nhanh chóng bước xuống xe.
Nhận thấy có bóng người che khuất đèn đường trước mặt, Lạc Tử Yên chầm chậm ngước mắt nhìn lên. Anh ta trông quen mặt thế nhỉ? Đã gặp ở đâu rồi sao?
"Cô là phụ nữ sao suốt ngày cứ say xỉn thế? Thất tình sao?"
Lạc Tử Yên bám vào thân cây chầm chậm đứng lên, đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn anh nói.
"Liên quan gì đến anh? Chúng ta quen nhau sao? Mau tránh đường."
"Cô không nhận ra tôi?"
"Tại sao tôi phải nhận ra anh? Này anh đẹp trai, anh có biết kiểu làm quen của anh cũ rích lắm rồi không? Mau tránh ra đi, bổn tiểu thư đây tâm trạng không tốt, không thích chơi trò tình ái với bọn đàn ông xấu xa các người."
Lạc Tử Yên vừa nói vừa đẩy Lục Cảnh Thần sang một bên lảo đảo bước tiếp. Sắc mặt ai kia khá khó coi, anh đưa mắt nhìn cô với vẻ vô cùng tức giận. Đêm qua vừa lăn giường với anh, hôm nay đã không nhớ anh là ai nữa rồi. Không chịu được việc mình bị lãng quên anh bước theo kéo tay cô lại nói.
"Cô nhìn tôi, lục lại kí ức của mình xem tôi là ai? Sao cô có thể quên tôi chứ? Chẳng phải tôi nói cô phải nhớ rõ tên tôi sao?"
Lạc Tử Yên đưa ánh mắt say xỉn mở thật to nhìn Lục Cảnh Thần. Cô thấy anh thật sự rất quen, nhưng cô quả thật không nhớ được anh là ai cả. Cô lắc đầu nhìn hắn nói.
"Xin lỗi nhé, tôi thật sự không biết anh là ai cả."
"Cô thật quá đáng, đêm qua cô đã lấy mất giống sinh sản của tôi. Vậy mà hôm nay nói quên là quên sao?"