Lại một câu hỏi khó trả lời. Anh ấy thật biết làm khó người khác bằng câu hỏi nhỉ! Nhưng dù là câu hỏi gì thì cũng không làm khó được cô đâu.
“Việc em muốn anh giới thiệu em là gì của anh không quan trọng, quan trọng là anh có muốn nói cho mọi người biết em là gì của anh không thôi.”
Nghe câu trả lời của cô, Lục Cảnh Thần chỉ biết cong môi cười trừ. Vẻ mặt anh tỏ vẻ hưởng thụ khi biết cô đang ghen, không ngờ cảm giác khi có người yêu hay ghen lại thú vị như vậy. Sao anh không gặp cô sớm hơn nhỉ, nhìn vẻ mặt đang ghen của cô mới đáng yêu làm sao.
“Anh cười gì thế? Có gì đáng cười sao?”
“Không có gì.”
“Đáng ghét.”
Lục Cảnh Thần một lần nữa phì cười khi nghe câu mắng yêu của Lạc Tử Yên. Trong lòng Lục Cảnh Thần thầm tán thưởng, cảm giác được yêu đến phát ghen thích thật đấy.
Xe dừng lại trước cổng Lạc thị. Lạc Tử Yên vừa bước xuống khỏi xe đã có vô số phóng viên chạy đến chụp ảnh làm cô giật mình phải dùng tay che mặt lại. Vô số những câu hỏi được đặt ra, Lạc Tử Yên chưa biết nên làm thế nào thì Lục Cảnh Thần đã bước đến kéo cô vào lòng ôm lấy nhìn về phía phóng viên lớn tiếng nói.
“Tôi cảnh cáo các người, nếu còn tiếp tục chụp ảnh hay ghi hình khi chưa được sự cho phép tôi sẽ kiện các người.”
Nhìn thấy Lục Cảnh Thần xuất hiện bảo vệ Lạc Tử Yên, rất nhiều phóng viên có mặt vô cùng kinh ngạc. Trong nhóm phóng viên kia có cả người của Tần Ngọc Nhi, bọn họ nhanh chóng lên tiếng tạo nên một làn sóng dư luận khác.
“Chủ tịch Lục chúng tôi muốn hỏi anh, cái thai trong bụng Lạc tiểu thư là của anh thật sao? Có phải cô ấy đã dùng thủ đoạn gài bẫy anh không?”
“Đúng thế Lục chủ tịch, mấy ngày qua cô ấy không xuất hiện có phải đã dùng đứa con trong bụng để uy hiếp ép anh ra mặt nhận con không?”
“Chủ tịch Lục, đây có phải là sự thật không? Xin anh trả lời chúng tôi.”
“Tôi nhắc lại một lần nữa, Lạc Tử Yên là bạn gái của tôi. Cô ấy không cần dùng chiêu trò hay gài bẫy tôi, nếu các người còn dám dùng những lời lẽ không hay xúc phạm người khác tôi sẽ kiện các người tội bôi nhọ và sĩ nhục người khác đấy! Còn hai người, các người là phóng viên của tòa soạn nào? Đưa ra những câu hỏi dẫn dắt dư luận như thế các người đang cố tình gây sự đúng không?”
Hai phóng viên giả mạo kia nghe Lục Cảnh Thần hỏi đến mình thì có chút hoảng, vội lùi về sau xua tay nói.
“Chủ tịch Lục anh hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ hỏi những câu hỏi mà mọi người bàn luận đến thôi, không có ý gì khác.”
“Tôi hỏi hai người là phóng viên của tòa soạn nào? Tại sao không mang theo thẻ nghiệp vụ?”
Hai phóng viên giả kia thấy Lục Cảnh Thần đang chú ý đến mình thì vội lùi vào đám đông định toan chạy, nhưng rất nhanh người của Lục Cảnh Thần đã đến kịp lúc và giữ bọn họ lại. Kiểm tra trên người họ không hề có giấy tờ hay bất cứ thứ gì chứng minh bọn họ là phóng viên của bất cứ tòa soạn nào, Lục Cảnh Thần ra lệnh đưa bọn họ đến đồn cảnh sát để tiếp tục điều tra.
Phóng viên bên ngoài vì thế mà cũng tản ra không náo động thêm nữa. Nhìn cái cách anh công khai thừa nhận tình cảm và ra mặt bảo vệ che chở cho Lạc Tử Yên, thì bọn họ cũng đã có đề tài hấp dẫn để cho tờ báo ngày mai rồi.
Phóng viên rời đi hết, Lạc Tử Yên cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy đã nghĩ đến trường hợp phóng viên sẽ đón trước cổng công ty, nhưng không ngờ lại náo động như thế làm cô có chút hoảng. Nhìn thấy sắc mặt không mấy tốt của cô, Lục Cảnh Thần lộ lắng hỏi.
“Tử Yên, em không sao chứ?”
“Em không sao?”
“Anh thấy sắc mặt của em không được tốt, hay là nghĩ ngơi thêm vài ngày.”
“Không được, em đã không đến công ty mấy ngày rồi, hiện tại cổ phiếu của công ty đang có vấn đề, nếu em không xuất hiện e là các cổ đông sẽ không yên tâm. Em tự biết cách chăm sóc cho mình, anh không cần lo lắng quá đâu.”
"Vậy để anh đưa em lên phòng làm việc. Nhưng tuyệt đối không được làm việc quá sức biết không?"ọi người “Em biết rồi.”
Tại phòng họp cổ đông của Lạc thị. Lạc Tử Yên ngồi vị trí chủ tịch với gương mặt tuy có chút nhợt nhạt vì thời kỳ đầu mang thai, nhưng thần thái của cô tỏa ra không kém gì mẹ của cô mười mấy năm về trước cả. Một ánh mắt kiên định, một gương mặt đủ lạnh và những câu nói quyết đoán. Lạc Tử Yên tuy chưa cải thiện được nhiều chuyện cổ phiếu đang rớt giá, nhưng tinh thần và phong cách làm việc của cô làm các vị cổ đông ở đây cũng phần nào yên tâm.
“Chúng tôi tạm thời tin cô lần này, hy vọng cô sẽ không làm chúng tôi thất vọng.”
“Các vị yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức mình không phụ kỳ vọng của các vị đã tin tưởng.”
Lời nói vừa dứt câu, Lưu Vũ bước đến nói với Lạc Tử Yên.
“Chủ tịch, giá cổ phiếu hiện tại đã cải thiện và dần ổn định. Cô xem đi.”
Nghe Lưu Vũ nói thế, Lạc Tử Yên cũng nhanh chóng mở lên xem, đúng thật là cổ phiếu đang dần ổn định trở lại. Chuyện này là sao? Các cổ đông có mặt trong cuộc họp cũng đã nhận thấy cổ phiếu đang dần ổn định làm họ vừa mừng vừa kinh ngạc.
“Sao có thể nhanh như vậy đã cải thiện được rồi? Chủ tịch Lạc cô đúng là quá tuyệt vời đấy!”
“À… không có gì. Mọi người yên tâm là được.Tan họp đi!”
Đợi mọi người đi hết, Lạc Tử Yên liền quay sang Lưu Vũ hỏi.