Nghiêm túc cho nhau một cơ hội sao? Đúng là anh ta là một người đàn ông tốt, nhưng anh ta có thích mình đâu! Nếu như mình theo đuổi anh ta mà bị anh ta từ chối thì chẳng phải sẽ mất mặt sao. Không được, tuyệt đối không được. Mình không thể làm chuyện mất mặt này được. Suy nghĩ trong đầu khiến Ngạn Tử kiên định nhìn Tử Yên nói.
“Anh ta đúng là rất tốt nhưng chúng mình chỉ là quan hệ hợp tác. Sẽ không có chuyện tình giả thành thật như cậu nghĩ đâu. Lâm Ngạn Tử mình là ai chứ! Một tác giả nổi tiếng như mình mà theo đuổi một người đàn ông trước như thế thì còn gì mặt mũi chứ.”
“Thời bây giờ nam nữ bình đẳng, ai quan tâm chuyện ai theo đuổi ai trước chứ! Quan trọng là tình cảm đó có chân thành hay không thôi.”
“Tình yêu chân thành sẽ không xuất hiện trong gia đình hào môn đâu. Tất cả đến với nhau đều vì lợi ích của đôi bên, tình yêu đích thực chỉ có trong phim hoặc tiểu thuyết mà thôi. Vì nó vốn dĩ không có thật mà.”
Lạc Tử Yên cũng hết cách với cô bạn thân này, trong đầu lúc nào cũng không tin vào tình yêu là có thật. Nghĩ cũng lạ, anh chàng Trình Hữu Thanh này có thể gieo vào đầu cô ấy một ấn tượng tốt như vậy, chẳng lẽ anh ta không có ý gì với Ngạn Tử hết sao?
Tiếng chuông điện thoại của Ngạn Tử vang lên làm ngắt ngang dòng suy nghĩ của Tử Yên. Thấy Ngạn Tử chỉ nhìn điện thoại réo mà mãi không nhấc máy, cô nhẹ nghiêng người nhìn xem ai đang gọi. Nhìn thấy người gọi là Trình Hữu Thanh Lạc Tử Yên chỉ mỉm cười nói.
“Nói là sẽ không bao giờ thích anh ta, vậy tại sao anh ta gọi cậu lại không nghe máy vậy?”
“Mình… tại vì mình không có gì để nói với anh ta hết nên không muốn nghe máy thôi.”
“Vậy sao? Hay cậu đang trốn tránh?”
“Tại sao mình phải trốn tránh anh ta chứ!”
“Vậy nghe máy đi! Cậu không có gì để nói nhưng anh ta thì có, nếu không người ta gọi cho cậu làm gì?”
Chần chừ mãi cuối cùng Ngạn Tử cũng hít một hơi dày rồi nhấc máy. Đầu dây bên kia không nhanh không chậm lên tiếng.
“Đang bận gì sao? Bắt máy chậm thế?”
“Tôi… không bận. Anh gọi tôi có việc gì thế?”
“Sao ấp úng vậy?”
“Tôi… có gì anh nói đi, đừng hỏi linh tinh.”
“Cô đang ở đâu tôi sang đón cô.”
“Đón tôi? Để làm gì?”
“Cô quên hôm nay chúng ta phải đi chọn đồ cưới sao?”
“À… tôi… tôi quên thật. Nhưng tôi…”
Lâm Ngạn Tử vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Tử Yên một cách khó xử. Như hiểu được cô bạn thân không muốn bỏ mình lại một mình, Tử Yên vội nói.
“Cậu có việc cứ đi đi, mình tự về được.”
“Tử Yên đang ở cùng cô sao?” Trình Hữu Thanh lên tiếng hỏi.
“Đúng thế, tôi và cậu ấy đang ở trung tâm thương mại G.”
“Vậy được, hai người cứ đứng yên đó tôi sẽ đến ngay.”
Trình Hữu Thanh nói xong liền tắt máy. Lâm Ngạn Tử nhìn sang Tử Yên nói.
“Để mình bảo anh ấy đưa cậu về, để cậu về một mình mình thật sự không yên tâm.”
“Cậu lo gì chứ! Ban ngày ban mặt thế này ai bắt cóc được mình sao? Yên tâm đi mình bắt taxi về được mà.”
“Nhưng…”
Lạc Tử Yên nhìn thấy chiếc xe đang dần chậm lại rồi dừng hẳn, thấy người bước xuống xe là Trình Hữu Thanh thì mỉm cười nhìn Ngạn Tử nói.
“Người đến rồi, mau ra đó đi kẻo người ta đợi.”
Nói rồi Lạc Tử Yên kéo Ngạn Tử ra xe, Trình Hữu Thanh theo phép lịch sự nhìn cô mỉm cười gật đầu chào. Tử Yên cũng vui vẻ cười chào anh nói.
“Hai người đi vui vẻ nhé, em có chút việc nên không tiện đi cùng.”
“Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho mình đấy!”
“Mình biết rồi, mau lên xe đi!”
“Vậy chúng tôi đi trước, khi khác gặp.”
Trình Hữu Thanh vừa lái xe đi, Lạc Tử Yên cũng vẫy một chiếc xe khác. Người tài xế nhìn theo kính chiếu hậu lên tiếng hỏi.
“Cô đi đâu?”
“Đến Lạc thị.”
“Vâng.”
Xe chầm chậm lăn bánh, Lạc Tử Yên ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ với nét mặt trầm tư. Đầu óc suy nghĩ vu vơ chợt cô cảm giác đầu óc đang dần choáng váng, nhẹ đưa tay xoa xoa vầng thái dương cô lên tiếng.
“Bác tài có thể lái chậm chút được không, hình như hôm nay tôi không khỏe nên có chút say xe.”
“Cô không sao chứ? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Không cần, tôi không sao.”
“Vậy cô cứ nhắm mắt lại một chút, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cô.”
Lạc Tử Yên không nói gì chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng khó chịu. Cô là người thường xuyên lái xe, sao hôm nay lại có thể say xe được chứ! Cố nhướng mắt nhìn ra bên ngoài, cô nhận ra đây không phải là đường đến Lạc thị, trong lòng có chút hoảng cô hỏi.
“Bác tài, đây đâu phải là đường đến Lạc thị. Mau dừng xe cho tôi.”
“Bây giờ đi đâu không do cô quyết định nữa rồi.”
Nghe câu nói này Lạc Tử Yên đã biết người này đang có ý đồ xấu với cô. Gắng gượng dùng sức để mở cửa xe nhưng hắn ta đã khóa cô không sao mở được, tay chân không còn sức lực đầu óc dần dần không còn ý thức khiến cô ngã xuống. Gã tài xế kiểm tra xem cô thật sự đã mất ý thức mới lấy hộp mùi hương vứt ra ngoài, dừng xe bên đường hắn bước xuống xe tháo khẩu trang ra gọi đi.
“Tôi đã bắt được người rồi. Giải quyết thế nào đây?”
“Đưa cô ta đến địa điểm tôi đã dặn, số tiền còn lại tôi sẽ chuyển cho anh khi nhận được người.”