Lục Cảnh Thần truy tìm tung tích chiếc taxi Lạc Tử Yên đã đi, nhưng hãng taxi lại nói rằng hãng của họ không hề có tài xế nào lái xe với biển số như trên.
Manh mối lại mơ hồ. Lục Cảnh Thần càng sốt ruột và lo lắng vội tìm đến đồn cảnh sát, dùng thân phận của mình để nhờ họ kiểm tra các camera theo dõi trên đường. Tất cả các camera đều ghi lại được hình ảnh của chiếc xe kia cho đến ngã tư, sau khi rẻ vào hẻm nhỏ thì lại mất dấu vết. Nhận thấy sự việc phức tạp cảnh sát cũng chấp nhận vào cuộc cùng tìm kiếm, nhưng chiếc xe kia và Lạc Tử Yên cứ như bốc hơi không chút dấu vết nào.
Lại nói về Lạc Tử Yên sau khi bị tiêm thuốc liền được đưa lên một chiếc xe khác đến sân bay. Bọn họ vô cùng cẩn trọng hóa trang gương mặt Lạc Tử Yên có chút giống với Tần Ngọc Nhi để sử dụng hộ chiếu của cô ta lúc lên máy bay. Bọn họ thuê cả bác sĩ theo cùng với lý do Lạc Tử Yên bệnh nặng được chuyển sang nước ngoài điều trị, cũng vì thế mà trót lọt không bị phát hiện.
Lục Cảnh Thần tìm kiếm như lục tung cả thành phố nhưng vẫn không sao tìm ra Tử Yên, anh như phát điên lên vì sự biến mất của cô. Tất cả mọi cách tìm cô anh đều đã làm, nhưng tất cả chỉ đổi lại là con số không. Rốt cuộc cô đang ở đâu? Ai đã mang cô đi? Đã hơn bốn tiếng trôi qua rồi, nếu bắt cóc tống tiền thì đã liên lạc rồi chứ! Tại sao lại chẳng có chút tin tức gì.
Lâm Ngạn Tử cũng sốt ruột lo lắng không kém gì anh, cô nghĩ đủ mọi giả thuyết cho chuyện mất tích của Tử Yên nhưng đều không thuyết phục. Nhớ đến mẹ con Tần Ngọc Nhi và cả người cha hờ của Tử Yên, Ngạn Tử vội nói.
“Có khi nào là Lạc Quân Minh hay Tần Ngọc Nhi không?”
Nghe câu hỏi của Ngạn Tử, Lục Cảnh Thần như chợt nhớ ra. Chẳng phải bọn họ vẫn đang không vừa mắt Tử Yên chuyện ở Lạc thị sao? Rất có khả năng bọn họ đã ra tay với Tử Yên. Nghĩ thế anh nhanh chóng tra tung tích của bọn họ, anh mới phát hiện Tần Ngọc Nhi và Lạc Quân Minh đã rời khỏi thành phố này vài ngày, vậy còn mẹ cô ta thì sao? Tại sao bọn họ chỉ đi hai người mà mẹ cô ta lại còn ở lại!
“Tra cho tôi Tần Tuyết đang ở đâu? Nhanh lên!”
“Vâng chủ tịch.”
Tất cả như đang ngồi trên đống lửa. Lâm Ngạn Tổ hay tin Lạc Tử Yên xảy ra chuyện cũng vội đến nơi. Sắc mặt hiện rõ sự lo lắng ông lên tiếng hỏi con gái mình.
“Ngạn Tử, Tử Yên thế nào rồi? Đã có tin tức gì chưa?”
“Vẫn chưa, cảnh sát vẫn đang được cho người tìm kiếm nhưng chưa có kết quả gì.”
“Sao lại như vậy? Lạc Quân Minh và mẹ con ả đàn bà Tần Tuyết kia đang ở đâu? Tử Yên mất tích chắc chắn có liên quan đến họ.”
Lục Cảnh Thần đứng bật dậy bước về phía Lâm Ngạn Tổ lên tiếng hỏi.
“Vì sao ông khẳng định là có liên quan đến bọn họ? Có phải bọn họ cũng biết thân thế của Tử Yên không?”
Lâm Ngạn Tổ thấy rõ sự nghiêm trọng của việc này, ông đưa mắt nhìn về phía Lục Cảnh Thần gật đầu một cách chắc chắn. Nhận được cái gật đầu của ông, Lục Cảnh Thần như tức điên lên, anh túm lấy cổ áo ông tức giận quát.
“Đây là cách ông bảo vệ cô ấy sao? Nếu như Tử Yên có mệnh hệ nào tôi nhất định sẽ không tha cho ông đâu.”
“Này anh làm gì thế, mau bỏ ba tôi ra!”
“Có tin tức rồi! Tần Tuyết bà ấy vừa lên chuyến bay sang Mỹ cách đây hai tiếng cùng Tần Ngọc Nhi con gái của bà ta. Trên chuyến bay đi cùng còn có bác sĩ, nghe nói con gái bà ta bệnh nặng nên cần bác sĩ đi theo.”
“Không phải Tần Ngọc Nhi đã sang Mỹ cách đây mấy ngày rồi sao? Ở đâu ra một Tần Ngọc Nhi nữa chứ!”
Nghe câu nói của Ngạn Tử, Lục Cảnh Thần khẽ nhíu mày suy nghĩ. Như hiểu được mọi chuyện anh vội vàng nói.
“Chắc chắn có vấn đề, đến sân bay ngay!”
Tất cả mọi người đến sân bay, được sự hỗ trợ của cảnh sát Lục Cảnh Thần đã có được toàn bộ thông tin chuyến bay của họ. Trích xuất camera ở sân bay, người đi cùng Tần Tuyết không phải là Tần Ngọc Nhi mà là Lạc Tử Yên.
Đã biết được Lạc Tử Yên ở đâu, nhưng trong lòng anh lại càng bất an hơn. Rốt cuộc bọn họ đưa cô sang Mỹ với mục đích gì? Chẳng lẽ họ muốn dùng cô làm con tin để thực hiện mưu đồ bất chính nào sao? Nếu như vậy thì tính mạng của cô sẽ vô cùng nguy hiểm. Lục Cảnh Thần lại quay sang Lâm Ngạn Tổ hỏi.
“Tôi hỏi ông, Lạc Tử Yên có phải là con cháu của gia tộc Đông Phương không? Mẹ của cô ấy là Đông Phương Nhạc Lam có đúng không?”
“Mẹ của Lạc Tử Yên đúng là Đông Phương Nhạc Lam. Tôi chỉ nghe cô ấy kể rằng chồng cô ấy phụ bạc có tình nhân trước ngày cưới, cô ấy không chấp nhận được nên đã hủy hôn và bỏ về đây. Vì không muốn ai tìm thấy mình và không muốn Tử Yên biết về người cha tệ bạc kia, Nhạc Lam đã thay đổi họ để bọn họ không tìm được cô, còn chuyện gia tộc Đông Phương tôi không hề biết.”
Lục Cảnh Thần liền lấy điện thoại ra gọi đi, chờ từng hồi chuông dài càng làm anh thêm nôn nóng và lo lắng.
“Tôi nghe đây chủ tịch Lục.”
“Đông Phương tổng, tôi tìm được cháu gái ông rồi. Nhưng hiện tại cô ấy đang gặp nguy hiểm tới cần ông giúp.”