“Ngạc nhiên lắm đúng không? Không cần vội, để tao nói hết cho mày nghe để mày chết xuống đó gặp bà ta không cần phải hỏi lại. Mẹ của mày chết là do tao đã hạ độc bà ta thời gian dài, khiến bà ta cạn kiệt lần mòn sức lực đến chết. Và người tao nhờ bỏ thuốc bà ta chính là người mày đã gọi bằng cha suốt hai mươi mấy năm qua đấy! Hahahaha…”
“Khốn nạn, các người đúng là đồ cầm thú.”
Lạc Tử Yên không kiềm chế được cảm xúc vừa nói vừa xông đến định đánh bà ta, nhưng vệ sĩ đã vội giữ cô lại vì sợ cô sẽ bị thương. Tần Tuyết càng đắc ý nói.
“Đó là cái giá mà bà ta phải trả khi dám dành người đàn ông của tao. Dù tao đã thành công khiến bà ta hiểu lầm Nhật Nam mà ra đi, nhưng ông ấy vẫn quyết không để tao vào mắt mà tìm kiếm bà ta. Thậm chí còn triệt mọi đường sống của tao chỉ vì sự ra đi của bà ta khiến tao phải sống chui rút trốn sang nước khác. Mày nói xem mối hận này tao có thể không trả sao?”
“Đó là do bà tự làm tự chịu không liên quan gì đến mẹ tôi. Tình yêu không thể cưỡng cầu, bà đã dùng thủ đoạn chia rẽ tình cảm của người khác để chen chân vào còn lớn tiếng trách móc người khác sao? Bà có tư cách sao?”
“Có tư cách hay không là do tao quyết định. Hôm nay tao nhất định cho mày biết thế nào là sống không được chết cũng không xong. Tao sẽ cho mày chịu cảnh đau đớn khi chính mắt nhìn thấy tao rạch bụng mày và lấy thứ nghiệt chủng kia ra. Mày sẽ biết cái mùi vị cái chết đau đớn và thê thảm nhất là như thế nào nhanh thôi.”
Vừa nói bà ta vừa bước về phía Lạc Tử Yên, vệ sĩ đứng bên cạnh nhanh chóng chặn bà lại khiến Tần Tuyết vô cùng tức giận quát.
“Tránh ra, các người dám chống đối tôi sao?”
“Xin lỗi, tôi chỉ làm theo lệnh người đã thuê mình.”
“Người thuê các người là con gái tôi thì tôi cũng có quyền ra lệnh các người. Mau tránh ra! Nếu không tôi sẽ bảo con gái tôi cho các người chết một cách khó coi nhất. Con gái tôi chính là cháu gái của Đông Phương gia tộc, các người chống đối với tôi các người nghĩ có thể sống yên ổn sao?”
“Vậy thì gọi con gái bà đến đây đi! Tôi cũng rất muốn biết cô ta ghê gớm đến mức nào.”
Nghe lời nói phát ra từ đằng sau Tần Tuyết giật mình quay lưng lại, nhìn thấy Đông Phương Nhạc cùng Lục Cảnh Thần đang đứng trước mặt mình khiến bà ta kinh ngạc. Sao hai người họ lại đi cùng nhau? Sao họ lại tìm được chỗ này? Chẳng lẽ… Ý nghĩ trong đầu làm bà ta toang chạy, vệ sĩ nhanh chóng bắt lấy bà ta khiến bà ta vô cùng kinh ngạc quát.
“Các người làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra!”
“Tần Tuyết, bao nhiêu năm như vậy bà vẫn chứng nào tật nấy không thay đổi. Dã tâm của bà thật đáng sợ mà.”
Lục Cảnh Thần nhìn thấy Tử Yên thì vô cùng mừng rỡ, anh bước đến ôm cô vào lòng lo lắng hỏi.
“Em có sao không? Bà ta có làm gì em không?”
“Em không sao.”
Đông Phương Nhạc nhìn Lạc Tử Yên như nhìn thấy chính em gái mình là Đông Phương Nhạc Lam khiến lòng ông thắc lại. Cô gái này thật sự là con gái của Nhạc Lam rồi, con bé giống em ấy đến từng đường nét một, sao có thể sai được chứ! Quay sang nhìn Tần Tuyết ông lạnh giọng.
“Lúc nãy bà nói con gái của bà là cháu gái của gia tộc Đông Phương tôi sao? Từ khi nào con gái của bà lại trở thành cháu của gia tộc Đông Phương vậy?”
Không ổn rồi, nếu cứ thế này mà làm hỏng kế hoạch của Ngọc Nhi thì không hay. Phải làm sao đây? Tuyệt đối không thể nhận được. Nghĩ thế bà ta liền nói.
“Tôi, Đông Phương Nhạc ông nghe tôi nói. Tôi chỉ đang nói bừa thôi, tôi làm gì có con gái chứ!”
“Tần Tuyết, bà tưởng không thừa nhận thì con gái bà sẽ không bị liên lụy sao? Hôm nay chẳng những bà không thoát mà con gái bà cũng không tránh được tội đâu. Giao bà ta cho cảnh sát, tôi muốn bà ta phải rủ xương trong tù vì dám động đến gia tộc Đông Phương tôi.”
“Khoan đã!”
Nghe tiếng can ngăn,Tần Tuyết mừng rỡ nhìn ra cửa, nhưng khi nhìn thấy Trần Nhật Nam niềm hy vọng của bà ta cũng vụt tắt. Trần Nhật Nam chậm chậm tiến về phía bà ta hỏi.
“Tôi muốn biết những câu vừa rồi bà nói có thật không? Cái chết của Nhạc Lam là do bà và Lạc Quân Minh đã ra tay sao?”
Nghe câu hỏi của Trần Nhật Nam, Đông Phương Nhạc vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Nhật Nam, em gái ông là do bà ta giết chết sao? Không kiềm chế được cơn giận ông bước đến túm lấy cổ Tần Tuyết bóp mạnh hỏi.
“Điều Nhật Nam vừa nói có thật không? Bà đã giết chết em gái tôi sao?”
“Tôi… tôi không có. Ông ta … vu khống…cho tôi.”
Tần Tuyết nói bằng hơi thở khó nhọc vì không thở được. Trần Nhật Nam lấy điện thoại trong túi ra mở đoạn video ông vừa trích từ camera tại phòng này lên, tất cả những lời thú nhận của bà ta làm Đông Phương Nhạc điên lên càng tăng lực tay quát.
“Tần Tuyết bà đúng là một con rắn độc. Hôm nay tôi phải giết chết bà để trả thù cho Nhạc Lam.”
Trần Nhật Nam thấy thế cũng vội can ngăn, ông giữ Đông Phương Nhạc lại nói.
“Anh cả đừng làm thế, bà ta phạm tội cứ để pháp luật xử lý bà ta. Việc của chúng ta bây giờ cần làm là trở về Đông Phương gia lột mặt nạ của con gái bà ta, trả thân phận thật sự lại cho con gái của em.”
Vừa nói, Trần Nhật Nam vừa hướng mắt nhìn về phía Lạc Tử Yên đang nức nở vì biết nguyên nhân cái chết của mẹ mình. Tần Tuyết nghe thấy thế vội vùng vẫy thoát ra khỏi tên vệ sĩ quỳ xuống trước mặt Trần Nhật Nam nói.
“Nhật Nam ông đừng tin những lời nói bừa lúc nãy của tôi. Ngọc Nhi thật sự là con gái của Nhạc Lam, Lạc Tử Yên chỉ là giả mạo thôi. Tôi đang giúp các người lột mặt nạ của cô ta xuống, ông tin tôi đi Ngọc Nhi mới thật sự là cháu gái của gia tộc Đông Phương.”
“Ai mới thật sự là con tôi tự tôi biết rõ, đưa bà ta đi!”