Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 48: Nguy cơ



Bính bong.

"Xin nói tên! " âm thanh máy móc không cảm xúc vang lên.

"Kei_Snow _Richard! "

Kei bực dọc đáp. Thật là, bữa trước vì bị tên Lê Tuấn Phong kia làm phiền nên bọn hắn bực quá lắp thứ này vô phòng "trộm", không ngờ hôm nay lại phiền thế. Bực mình à.

"Píp! Xác nhận giọng nói, quả thật là Kei biến thái, xin mời vào! "

Âm thanh kia lần nữa vang lên, lời nói ra làm Kei tức muốn thổ huyết, ta nhẫn, chờ xem, đồ máy móc đáng ghét.

Kei mau chóng lái xe vào trong biệt thự, thấy vậy, bác Phúc đi ra, vừa mở miệng cười, còn chưa kịp nói gì thì Kei đã từ trong xe la lên:

"Bác Phúc, nhanh thông báo cho các trưởng lão! Bảo Bảo và Richard nguy rồi! "

Nụ cười chợt cứng đờ nơi khóe miệng, bác Phúc ko nói hai lời vội liên lạc với bên kia bằng hắc cẩm thạch.

"Sao vậy chị Phúc? Sao lại dùng hắc cẩm thạch liên... "

Giọng nói già nua từ bên trong viên đá truyền ra, còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.

"Lão gia, nguy rồi. Bảo Bảo cùng Richard ko hiểu sao đang học chợt bỏ về, dường như bị thương rất nặng, ngài mau đến đây đi! "

Vừa rồi khi Kei kéo cửa kính xuống, bà vô tình nhìn thấy gương mặt Bảo Bảo tái xanh, vô lực tựa trong ngực một người con trai.

Trái tim bà trầm xuống, Bảo Bảo tuy đã nhận định ai là sẽ cho phép họ đụng vào mình nhưng với người khác giới luôn giữ một khoảng cách, trừ người trong gia đình ra, không ai có thể chạm vào cô cả.

Chưa kể cô rất mạnh, chưa bao giờ mệt mỏi đến mức để người khác đỡ lấy.

Thế nhưng hôm nay, bà nhìn thấy cô tái xanh mặt tựa vào lòng một người đàn ông mới quen không bao lâu. Đây là không thể nào!

"Cái gì? Chị là nói thật? "

Bên kia dường như rất sốc, không thể tin được lập lại câu hỏi.

"Là! Tôi làm sao dám lấy sinh mệnh tiểu thư ra làm trò đùa chứ?! Lão gia, ngài mau qua đây đi! "

Bác Phúc nóng nảy, hối thúc.

"Được. Ta sẽ đến ngay!"

"......."

Kết thúc liên lạc, bác Phúc vội gọi người chuẩn bị nước ấm, khăn sạch lên phòng cho cô.

"Kei, là bác đây. Con mở cửa đi. "

Cạch.

Thùy Chi chạy ra mở cửa, vẻ mặt lo lắng, hai mắt ửng đỏ, chắc là vừa khóc xong, nói:"Con chào bác, bác vào nhanh đi ạ! Con lo quá! "

"Vâng. " bác Phúc quy củ đáp rồi vội vào trong phòng.

"Bác Phúc! "

"Ừ, bác mang đồ đến chăm sóc cho hai đứa đây. "

Mn cẩn thận lau mồ hôi, thay đồ cho cả hai, chăm sóc rất tỉ mỉ, dĩ nhiên thay đồ là nam thay cho nam, nữ thay cho nữ.

Mn vừa làm xong thì biệt thự chấn động mạnh, rung chuyển một lúc rồi mới bình thường lại.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại.... "

Mika run rẩy nép vào lòng Tạ Thủy Bình hỏi, xảy ra chuyện vừa rồi, bọn họ đã rất kinh hách rồi, bây giờ trái tim của các cô gái mới lớn, lần đầu rời khỏi nhà này đang bang bang đập loạn.

Họ sợ thứ vừa rồi sẽ đến đây và làm hại họ như vừa rồi đã làm với Bảo Bảo và Richard.

"Ko có việc gì. Lão gia đã tới rồi. "

Bác Phúc kinh hỉ đứng dậy, ba bước thành một chạy vội xuống lầu.

"Lão gia? "

Cả đám nghi hoặc nhìn theo bóng lưng bác đi xa.

Một lát sau, bác Phúc dẫn theo một nhóm người đi vào phòng, dẫn đầu là một vị trung niên nam nhân, tuổi tầm 50 đã ngoài, kỳ lạ là tóc ông ta màu đen nhưng râu lại trắng xoá, hơn nữa rất dài, cứ phất phơ trong gió, đong đưa trước mắt họ. Mà hình như ông ta trông quen quen??!!

"Snow! Richard! Hai đứa sao rồi? "

Một mỹ phụ lão nhân chạy vội tới chỗ giường nơi hai người đang nằm, nước mắt lã chã rơi, khóc nói.

"Được rồi, bà đừng khóc nữa. Để tôi và mn trị thương cho hai đứa nhỏ! "

Người đàn ông trung niên thở dài ôm vai bà nói.

"Ân ân. Nhanh lên! "

Người phụ nữ trung niên gật đầu rồi vội lách người để mấy người phía sau trị thương cho Bảo Bảo và Richard.

......

Tại một nơi khác, trong một căn phòng u tối, một bóng lưng cao ngất nhưng đầy cô độc, bi thương lẳng lặng đứng bên cạnh một chiếc quan tài bạch ngọc.

Khẽ đưa bàn tay vuốt phẳng mặt kính, trong đôi mắt màu máu là một sự bi thống cùng yêu hận lẫn lộn, chúng rối rắm đan xen vào nhau liên tục, cuối cùng hóa thành sự tàn nhẫn, máu lạnh đến ghê người.

Nhắm mắt lại bình phục sự khó chịu nơi trái tim, hắn rút bàn tay về, lạnh lùng hỏi:

"Sao lại về sớm thế? Đã làm xong chuyện rồi à? "

"Dạ không! Chỉ là tôi muốn gặp ngài, tôi có chút chuyện muốn nói. "

Từ phía sau, bước ra khỏi bóng tối, Vũ Mị Nhi mềm nhẹ nói.

"Nói đi! "

Người nọ quay người lại, lạnh lẽo ánh đèn không che nổi hắn tuyệt mỹ khuôn mặt tuấn tú.

Hô hấp Vũ Mị Nhi như bị kìm hãm khi hắn quay mặt lại, một phần là vì khí thế trên người hắn, nó khiến bất cứ ai gặp hắn đều phải kính sợ từ trong cốt tủy, một phần là vì vẻ đẹp của hắn, vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở, phần còn lại.... Là vì chính trái tim này.

Trái tim này đang bang bang nhảy loạn xạ lên khi thấy hắn. Cười tự giễu, Vũ Mị Nhi bắt đầu nói chuyện quan trọng với hắn.

Vẻ mặt cô ta nghiêm túc cực kỳ, lại pha chút kính sợ cùng che giấu nơi tận cùng ánh mắt, sự mê luyến.

Mà hắn đâu? Từ đầu đến cuối vẫn giữ vững vẻ lạnh lùng đó nhìn cô ta, trong mắt cô ta hắn là lạnh lùng, nhưng thực sự trong đó còn có thật sâu sự chán ghét bị hắn che giấu rất kỹ.

.......

Đây... Là đâu?

Bảo Bảo đứng ở một nơi trắng xoá, mọi thứ xung quanh bị một làn sương mờ bao phủ, hư hư thực thực khó lòng phân biệt.

Cô đưa tay lên nhìn. Không thấy 5 ngón tay luôn! Kỳ quái, sao cô lại ở đây? Richard đâu rồi?

Cô nhớ mang máng là mình đang ngủ, sau đó bị đánh thức bởi một luồng tà khí, tỉnh lại liền tìm kiếm nó.

Richard cùng cô cũng đi tìm nó nhưng không cẩn thận bị nó đánh ngược lại, cô phát hiện kịp thời bèn lao ra kéo anh lại, cuối cùng bị phản phệ mà ngất đi.

Không ngờ cái thứ quái dị đó nhìn vậy mà ghê gớm thật, nhờ làm nhiệm vụ mà thiên phú của cô tăng lên rất nhiều, vậy mà vẫn bị nó phản phệ, có thể nghĩ nó mạnh cỡ nào.

Có lẽ hơn cô không chỉ một chút, có thể nó mạnh bằng gia gia, hoặc... Còn hơn thế nữa.

Rùng mình, cô chợt nhớ đến, nó là đứng cùng Vũ Mị Nhi, vậy là nó là của cô ta? Vậy... Cô ta mạnh đến nhường nào? Làm sao có thể có được một thứ kinh người như thế?

Mà nếu thế... Cô phải làm sao để bảo vệ những người xung quanh mình đây? Aaaaaaaa, đau đầu quá đi thôi! Phải làm sao bây giờ?

Nhìn lại chung quanh, cô thở dài thườn thượt, ảo não ngồi bệt xuống đất.

Mà trước hết là... Mình đang ở đâu đây? Sao mình lại ở đây? Cô đưa tay vào vò mái tóc bạch kim suy nghĩ. Chợt....

"Tiểu Tuệ, làm bạn gái mình nhé? "

Một giọng nói trầm thấp, đầy nhu tình phá hỏng suy nghĩ của cô.

Cô giật mình quay đầu lại nhìn, lắp bắp kinh hãi....

Đằng sau, một thiếu niên anh tuấn có nụ cười tựa ánh dương quang đang tràn đầy thâm tình nhìn cô gái đối diện mình tỏ tình.

Mà cô gái được tỏ tình đó, gương mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt đen tròn, không chút tạp chất vô cảm nhìn chàng trai, cái mũi cao cao, làn môi đỏ thắm.

Trông cô như con búp bê tinh xảo vậy, không có chút cảm xúc gì cả, chỉ là cô biết đi, biết tư duy và ăn uống nên mới không bị người ta lầm lẫn với một con búp bê thôi, mái tóc đen dài qua mông bị cô không quan tâm xỏa tung, không dùng một vật gì để buộc lại cả.

Cả hai người, tuấn nam mỹ nữ, đứng cạnh nhau như tiên đồng ngọc nữ, ông trời như tạo ra họ là để cho nhau vậy. Nhưng đó không phải là mấu chốt. Mấu chốt là ....

Kia... Kia không phải là... Cô sao?