Kế Hoạch Lật Đổ Anh Bạn Nhất Khối!

Chương 62



Thanh Giang Ninh bây giờ cảm thấy rất tốt, nhất là vào lúc này.

Mùi thơm của đồ ăn thoang thoảng khắp phòng, trà trước mặt bốc khói nhè nhẹ, bên ngoài đổ mưa mịt mù, nhưng cách âm của tường rất tốt, chỉ có thể thấy màn mưa ảm đạm.

Đã như vậy, đứng trước bếp còn là một alpha trông cũng được, dáng cũng cao, mặt cũng khá đẹp, còn biết nấu ăn. Nói chung, cậu chấm anh 9 điểm, 9 điểm thôi, bởi vì cậu mới có thể 10 điểm.

Vương Ngạn thấy cậu đói, dừng lại mọi thứ mình định làm, kéo cậu dậy chạy vào bếp làm đồ ăn.

Anh nấu hai mặn một chay thêm món súp rau thanh đạm. Vương Ngạn mặc tạp dề màu nâu nhạt, tôn lên làn da của anh khiến nó thêm trắng. Cơ thể cao ráo, đứng trước bếp, càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt.

Thanh Giang Ninh ngắm anh.

Ngắm y hệt như cái camera an ninh.

Thỉnh thoảng lơ đãng xoay đầu qua nhìn một cái, rồi lại thỉnh thoảng ngắm cảnh xung quanh một chốc, tiếp đó lại tiếp tục nhìn anh thêm một hồi. Có cảm giác đầu cậu sắp xoay ra khỏi cổ luôn rồi.

Món ăn được đặt lên bàn. Mùi thơm xộc lên mũi khiến bụng cậu cũng quằn quại, đến bây giờ mới có cảm giác đói.

Nhưng trước khi ăn, cậu vẫn phải lịch sự.

“Anh đã ăn chưa ?”

Vương Ngạn đặt đũa lên trước mặt cậu.

“Tôi ăn rồi, em ăn đi”

Thanh Giang Ninh cứ tưởng hắn nói xong liền bỏ đi, bình thường tổng tài kiểu này, ngay bây giờ đều sẽ đi vào phòng ôm máy tính làm việc.

Nhưng Vương Ngạn thì khác. Anh ngồi xuống đối diện với cậu, tay phải chống cằm, tay trái đặt lên bàn, anh nhẹ giọng nói



“Ăn nhanh đi, nếu không thì nguội”

Thanh Giang Ninh cảm thấy có người nhìn như vậy thật khó ăn, nhưng mà đồ ăn trước mặt khiến cậu không nhịn nổi nuốt nước miếng một cái, cuối cùng vẫn nhấc đũa lên ăn.

Tốc độ ăn của cậu nhanh nhưng vẫn không mất đi phần ưu nhã.

Vương Ngạn nhìn vào cái miệng nhỏ đang nhai nhai của cậu, chợt lại nghĩ đến con hamster của Hạng Từ, lúc nào ăn miệng cũng nhau như vậy, má cũng phồng hết cả lên.

Ăn sắp xong, Thanh Giang Ninh mới chậm tốc độ ăn của mình lại. Cậu bình tĩnh thưởng thức những món ngon mà mình để lại sau cùng, trong lòng sam thân mà khen ngợi bản thân trước khi mất trí nhớ tìm được ai nh bạn trai giỏi Giang như vậy.

Thật là tốt, cậu bây giờ chỉ muốn nằm xuống lướt điện thoại, hoặc là.....

Thanh Giang Ninh âm thầm ngẩng đầu mình lên nhìn anh.

Vương Ngạn vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, đôi mắt kiêu ngạo nhắm lại, là đi giảm bớt sự khắc nghiệt của anh, thay vào đó là vẻ trầm lặng nhẹ nhàng.

Một khắc, cậu thật sự đã tưởng người trước mặt chính là người đẹp ngủ trong rừng.

Tim không hiểu sao lại đập nhanh lên, trong đầu cậu nhảy loạn hình ảnh. Trong đó có một đoạn kí ức tưởng lạ nhưng lại có phần rất quen thuộc.

Vương Ngạn ngồi cùng cậu làm bài tập, sau đó ngả đầu lên cậu cậu, nhìn chẳng khác gì đang ôm cậu vào lòng.

“Nhìn gì đó ? Hửm ?”

Vương Ngạn không biết mở mắt từ lúc nào, anh nhẹ nhàng hỏi cậu. Giọng hơi khàn, có vẻ như anh hơi mệt.

Thanh Giang Ninh không nói gì, chỉ là thái độ giật mình mà rụt cổ lại của cậu đã nói lên hết tất cả.

Vương Ngạn thấy vậy thì phì cười, tiếng cười của anh rất nhẹ, khều vào tai cậu khiến cơ thể cậu run lên.

“Ăn no chưa ?” Anh lại hỏi tiếp.



“No....rồi” Cậu đáp lời.

Vương Ngạn không nói gì hết, anh đứng dậy, cậu có thể nghe thấy tiếng kéo ghế từ trước mặt. Cơ thể cậu nóng bừng, một hương thơm kì lạ lại lần nữa tập kích cậu.

Thật sự rất thơm, là mùi ngô ngọt ngào.

“Hôn một cái nhé ?” Vương Ngạn hỏi, nhưng trong giọng điệu của anh lại càng giống đang ra lệnh hơn nhiều, cộng thêm sắc mặt hơi mệt mỏi nhướng mày của cậu càng cường thế.

Thanh Giang Ninh nuốt nước bọt, đầu như được bật công tắc, cậu gật đầu.

Anh càng đến gần, mùi hương càng ngọt ngào.

Nhìn gương mặt đẹp đẽ gần ngay trước mắt, Thanh Giang Ninh nín thở, cậu nhắm mắt, chờ đợi....

Hoà vào tiếng mưa rơi, tiếng hít thở dồn dập vang lên rất khẽ, kèm theo đó là tiếng nước nho nhỏ.

Thanh Giang Ninh cảm thấy cả miệng lưỡi của Vương Ngạn đều có mùi thơm, anh mút cậu một cái, mùi hương càng nồng đậm oanh liệt.

Cậu ôm lấy cổ anh, cố gắn kéo xuống.

Vương Ngạn ôm lấy cậu, thật nhẹ nhàng bê lên, anh nướng về phía cửa phòng ngủ của mình.

Phòng ngủ của anh rất gọn gàng, màu trắng làm chủ đạo, trông có phần nhạt nhẽo, nhưng Thanh Giang Ninh lại cảm thấy nó thật hợp với anh.

Vương Ngạn hôn cậu, trong đầu anh, một nửa là bảo anh phải quay lại công ty làm việc. Một nửa lại nhiệt liệt đòi anh phải tiếp tục nữa đi.

Cuối cùng vẫn là nửa kia thắng đi, cũng không phải nữa, từ lúc đầu, anh đã chẳng có ý định chọn vế đầu tiên rồi. Luồn tay vào áo len của cậu. Sống lưng của cam nhỏ rất mảnh mai, bên trên còn có xương cánh bướm nhô ra rất xinh đẹp. Hõm lưng lại thật tinh tế.

Trên giường, có một thiếu niên, ngực của cậu trắng nõn, xương quai xanh hõm sâu, yết hầu chuyển động. Đôi mắt nhìn về phía anh ngập tràn cầu hoan.