Kế Hoạch Ly Hôn Đúng Đắn

Chương 39



Tạ Hãn Dịch lạnh nhạt lắc đầu: “Không cần, thật sự không cần thiết.”

Lưu Xương Nghĩa bây giờ mới nghĩ lại, sau đó nhỏ giọng hỏi Tạ Hãn Dịch: “Tình cảm hai vợ chồng Manh Manh có phải rất tốt không?” Gói sủi cảo thôi mà cũng phải cầm đưa cho nhau xem nữa.

Tạ Hãn Dịch dở khóc dở cười, nhìn kiểu gì mà thấy hai vợ chồng chị ấy thân nhau vậy, nói sao cho anh rể biết bọn họ suốt ngày cãi nhau như nước với lửa đây?

Phía bên kia, Tạ Manh đang ngồi rửa bắp cải. Nghe loáng thoáng âm thanh của Nguyên Tự phía bên ngoài, tuy không nghe rõ lắm nhưng cô không khỏi trợn mắt nghĩ, Tết nhất không ở nhà, anh ấy đến đây là định làm cái gì?

Nguyên Tự thoải mái như ở nhà, tự nhiên vào bếp chào hỏi mấy người rồi rửa tay sạch sẽ, trước khi đi còn nói: “Con đi giúp anh rể gói sủi cảo đây.”

“Hả?” Tạ Hưng Chí không hiểu gì chớp chớp mắt, quay đầu hỏi Tạ Manh: “Nó vừa bảo đi gói sủi cảo hả con?”

“Ba nghe anh ấy nói linh tinh làm gì chứ. Đại thiếu gia nhà người ta mười ngón tay không dính nước thì gói sủi cảo kiểu gì? Đi chơi thì có!” Tạ Manh không nghĩ ngợi nhiều lập tức phủ nhận, đùa gì thế, đừng nói đến gói sủi cảo, cô còn không chắc liệu Nguyên Tự có biết cách chiên nổi một quả trứng không kìa.

Đường đường là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết mà lại biết nấu ăn? Vậy thì chẳng phải quá mất mặt danh hiệu tổng tài này rồi sao?

Một lát sau, Nguyên Tự chạy vào khoe chiếc sủi cảo vừa gói của mình: “Manh Manh nhìn này, cái sủi cảo này anh gói đẹp không?”

Tạ Manh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không nói dối, sủi cảo Nguyên Tự gói quả thật rất đẹp. Nhưng nhìn là biết cái này không phải tay mơ có thể làm rồi, nếu không phải biết Nguyên Tự không có khả năng đi cướp sủi cảo người khác, Tạ Manh sẽ cực kỳ hoài nghi anh cướp sủi cảo của ai đó để đem đến đây khoe.

Nhưng việc biết làm sủi cảo khiến Tạ Manh rất hứng thú, bèn trả lời: “Anh không biết nấu cơm nhưng làm sủi cảo khá đấy.”

Nguyên Tự tay cầm sủi cảo hỏi lại: “Ai bảo em anh không biết nấu cơm?”

Bây giờ đến lượt Tạ Manh bất ngờ: “Anh cũng biết nấu cơm hả?”

Nguyên Tự: “Đương nhiên rồi, kiểu Trung, kiểu Tây, kể cả kiểu Nhật anh đều biết chút ít.”

“Được đấy nhỉ?” Tạ Hưng Chí tay xe đùi gà, nghe đến đấy ngẩng lên hỏi anh: “Nấu kiểu Trung con biết nấu món gì?”

“Thịt quả vải, hải sản hấp, gà hầm nấm,… Con từng nấu rất nhiều món trước đây.”

Tạ Hưng Chí cười: “Giỏi đấy! Thịt quả vải với gà hầm nấm là món tủ của Manh Manh này.”

Nói xong, ba người nhìn nhau ngại ngùng, không khí có phần xấu hổ. Tạ Hưng Chí cúi đầu, quay sang đưa đùi gà rán cho Nguyên Tư Lập.

Nguyên Tự ấp úng một chút, nói tiếp: “Vậy sau này con sẽ làm cho Manh Manh ăn.”

Tạ Hưng Chí liếc mắt nhìn Tạ Manh, sau đó gật đầu qua loa có lệ.

“Chú nhỏ, chú có làm thêm phần cho chúng cháu không?”

Từ phòng khách, Nguyên Tư Lập lon ton chạy đến cửa phòng bếp, thăm dò nhìn vào bên trong, thanh âm non nớt hỏi.

Tạ Hưng Chí quay đầu lại trả lời: “Làm, chú ấy không làm thì ông ngoại làm cho cháu. Nào, cầm cái đùi gà này ăn trước đi.”

Nguyên Tư Lập cười tươi giơ tay lấy, Tạ Hưng Chí đưa cho nhóc chiếc bát to, dặn dò: “Nóng đấy, cháu phải cẩn thận.”

“Vâng ạ, cháu cảm ơn ông ngoại~”

“Ngoan lắm, ra ngoài ngồi ăn đi.”

Nguyên Tư Lập chân ngắn lại lạch bạch chạy ra ngoài phòng khách. Lâm Liên ở bên kia thấy thế nói với theo: “Đừng đừng, tí nữa là có cơm tối rồi.”

Nói xong bà mới nhớ đêm nay ăn cơm tất niên, nhóc con cũng chưa chắc sẽ ăn ở đây nên lại thúc giục: “Mau ăn đi, gà ông ngoại rán ăn ngon lắm đấy.”

Sau khi nhắc nhở, Lâm Liên lại nghĩ tuy không ăn ở đây nhưng Nguyên gia tối nay cũng sẽ làm một bàn ăn thịnh soạn, cái đùi gà này to như thế chắc chẳng còn bụng ăn gì thêm nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, ở Nguyên gia thì thiếu gì sơn hào hải vị chứ? Nguyên Tư Lập đến đấy chắc hẳn thèm ăn đùi gà ông ngoại làm.

Nguyên Tư Lập nhìn bà ngoại rối rắm hồi lâu cười to, Lâm Liên thấy thế cũng bật cười theo.

Một lát sau, Tạ Giai đi ra ngoài mua thức ăn trở về. Tạ gia đông người, lúc nào cũng đông vui náo nhiệt, Nguyên Tư Lập vui vẻ quên luôn ý định trở về.

Nhưng mà nhóc cũng biết, hôm trước mẹ nhóc đã cãi nhau với cả nhà bà ngoại. Nếu nhóc cứ muốn mãi ở đây, bà nội chắc sẽ khó xử lắm. Nguyên Tư Lập vừa gặm đùi gà vừa nghĩ đến Nguyên gia. Haiz, đều là ‘gia’ (nhà), sao lại không giống nhau thế chứ?

Nhà bà ngoại ruột thì ngày nào cũng cãi nhau. Nhà bà nội tuy không ồn ào nhưng lại có cảm giác rất vắng vẻ. Rõ ràng trong nhà có rất nhiều người, nhưng lúc nào nhóc cũng thấy hiu quạnh.

Ở nhà bà ngoại, cho dù chỉ có ông ngoại với bà ngoại nhưng lại rất thoải mái.

Nhưng thoải mái thì thoải mái, đây cũng không phải nhà nhóc. Ăn xong đùi gà, nhóc vẫn phải đi về. Về nhà một mình xem TV, một mình vẽ tranh, một mình chơi trò chơi.

“Ăn xong đùi gà bà đưa cháu đi mua pháo hoa nhé.” Lâm Liên cuối cùng cũng nghĩ ra phương án vẹn cả đôi đường, ăn xong rồi đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện tiêu cơm.

Cách này hay thật đó. Lâm Liên tự tán thưởng sự cơ trí của mình, đột nhiên di động trong túi phát ra tiếng chuông, bà bỏ quả quýt trên tay xuống để nghe điện thoại.

“Alo, chào bà, bà thông gia có khỏe không?” Bên trong điện thoại phát ra một âm thanh quen thuộc.

Lâm Liên lập tức nhận ra đầu bên kia là Nguyên lão phu nhân, bà kỳ quái quay lại nhìn số điện thoại lạ hoắc trên màn hình, tự hỏi không biết tại sao bà ấy lại có số điện thoại của mình.

Nguyên lão phu nhân không chần chừ lâu, nói tiếp: “Tôi gọi cho Nguyên Tự mãi không thấy nó trả lời, nó đang bận hả bà?”

Lâm Liên nhìn lướt qua chỗ Nguyên Tự đang ngồi làm sủi cảo, sau đó nói: “Vâng, đúng thế ạ.”

Nguyên lão phu nhân cười ha ha, sang sảng nói: “Thì ra là vậy.”

“Để tôi chuyển điện thoại cho nó.”

“Không cần không cần, cũng không phải việc gấp gì. Là thế này, hôm nay con cả tôi đến đón tôi qua nhà nó ăn Tết. Mấy năm nay tôi cũng không qua nhà nó, nó nói bằng cách nào cũng phải mời tôi qua đó năm nay. Tôi cũng không tiện từ chối, bà nói giúp tôi với Nguyên Tự là buổi tối đưa Nguyên Tư Lập đi đâu ăn tối nhé. Bà biết đấy, nó với bác cả cũng không hợp nhau, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không gọi nó đi thì hơn.”

Lâm Liên ngẩn ngơ: “Cái này.. Vậy còn ông bà thông gia thì sao?”

“À, hai người bọn nó hả? Sao mà chịu ngồi yên ở nhà chứ? Mỗi ngày chân đều không chạm đất, bay nhảy đi chơi suốt ngày. Đời này, tôi là sinh ra hai con chim, nói ra cũng thật quá xấu hổ mà..”

Lâm Liên ngây người, bà đây bảo tôi nói với cháu bà đưa chắt mình đi ra ngoài ăn cơm tiệm đón Tết sao?

Không phải chứ, bà nội thông gia, mấy lời này tôi nói kiểu gì bây giờ?

Nguyên lão phu nhân cũng không biết có ai gọi ở đầu bên kia, sau đó lại nói: “Trạch Hạo tới rồi, tôi cúp máy trước đây, bà thông gia năm mới vui vẻ nhé.”

Lâm Liên chỉ có thể khó khăn trả lời: “Bà thông gia cũng năm mới vui vẻ.”

Sau đó, phía bên kia cười sảng khoái cúp máy.

Lâm Liên: “…” Bây giờ bà phải nói thế nào?

Lâm Liên thở dài, quay đầu hỏi Nguyên Tự: “Đêm nay nhà con có kế hoạch gì không?”

Nguyên Tự cười đáp lại: “Cũng chưa có kế hoạch gì ạ, mọi năm đều như thế, ở nhà mỗi người đều có việc của mình.”

Lâm Liên thế mà nghe ra sự đáng thương trong giọng nói của Nguyên Tự, bà hỏi anh: “Con có định ở lại ăn Tết với cả nhà bác không?”

Nguyên Tự đang gói sủi cảo, nghe thấy thế có chút bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn bà, lắc đầu nói: “Tuy ban đầu con cũng có nghĩ đến, nhưng mà ba mẹ con năm nay không ở nhà, chú con cũng ra ngoài đón Tết với bạn, có mỗi bà nội con ở nhà thôi. Không thì… nếu mẹ đồng ý, con có thể để Tư Lập ăn tối ở đây hôm nay không?”

Lâm Liên nhìn Nguyên Tự một lúc lâu, đáng thương quá, giờ về nhà chẳng phải một mình đón năm mới sao?

Lâm Liên đứng dậy nói: “Từ từ đã.”

Chỉ thấy bà đi vào nhà bếp, 1 phút sau lại đi ra nói: “Ở lại ăn Tết đi! Bà thông gia vừa gọi điện cho bác nói bà ấy qua nhà con cả rồi, hiện tại con trở về cũng chỉ có một thân một mình đón Tết thôi.”

Động tác gói sủi cảo của Nguyên Tự càng ngày càng chậm, anh thấy Tạ Manh từ phòng bếp đi ra, dựa vào cánh cửa nói: “Không cần nghĩ quá nhiều, ông nội trước đây cũng không để tôi phải đón năm mới một mình bao giờ, đi đâu cũng đưa tôi đi theo. Trừ khi anh không muốn, còn tôi sẽ không đuổi anh về nhà ăn Tết một mình đâu.”

Lưu Xương Nghĩa thấy hai vợ chồng thâm tình nhìn nhau, cười ha ha vỗ vai Nguyên Tự nói: “Không cần câu nệ đâu! Em rể, ở lại ăn Tết đi, tối chúng ta ngủ ngoài phòng khách là được.”

(Editor: Vì Trung Quốc chỉ xưng hô là ta-ngươi nên Lưu Xương Nghĩa không cảm nhận được sự ‘không thân thiết’ giữa hai người mà chỉ cảm nhận được thông qua ánh nhìn ‘thâm tình’ của hai người thôi.)

Nguyên Tự: “…” Tuy mới tiếp xúc được một lát nhưng Nguyên Tự cũng biết được tính tình anh rể mình đại khái như nào rồi.

Lấy di động ra, thấy Nguyên lão phu nhân gửi một tin nhắn đến, nội dung rất ngắn gọn: 【Bà đi tới nhà bác cháu đây, cháu tự đón Tết tối nay nhé.】

Nguyên Tự khóe miệng giật giật, ý tứ của bà nội cũng đủ rõ ràng.

Nhưng mà đây đúng là ý tốt, anh vui vẻ nhận lấy thôi.

Nguyên Tự ngẩng đầu cười nhìn Lâm Liên nói: “Vậy con không khách sáo nữa, cảm ơn mẹ ạ.”

Nhìn Nguyên Tự cười tươi, Lâm Liên vẫn thấy có chút tiếc nuối, đây đúng là chàng con rể tiêu chuẩn nha. Cũng là do Nguyên lão gia tử mất sớm, Nguyên gia càng ngày càng loạn.

Còn có bà chị dâu ngang ngược, không còn lão gia tử làm chỗ dựa, Manh Manh nhà mình chẳng phải là lá khô đón gió sao?

Có tận 3 người cùng ngồi gói, sủi cảo của Lưu Xương Nghĩa xong sớm hơn so với dự định tận 1 tiếng. Tạ Giai đang đứng lau bát đũa, xếp từng cái lên bàn ăn. Lâm Liên đưa Nguyên Tư Lập đi mua pháo hoa, còn Tạ Hưng Chí đứng trong bếp nấu cơm.

Lưu Xương Nghĩa đem sủi cảo vào bếp, chỗ còn thừa cất vào tủ lạnh.

Cơm chiều rất nhanh đã xong, còn lại gì Tạ Hưng Chí khéo tay làm nốt, Tạ gia lần đầu tiên nhốn nháo đến như thế. Đang ăn cơm, Tạ Manh bật cười ra tiếng.

Cô nhìn Nguyên Tự nói: “Chúng ta biết nhau lâu như vậy nhưng cũng chưa đón Tết cùng nhau bao giờ, cãi nhau một trận xong chia tay thì lại cùng nhau đón Tết.”’

Nguyên Tự ừ một tiếng, trong TV đang chiếu Gala chào Xuân náo nhiệt ồn ã, tuy không có ai xem nhưng bật TV cho có không khí đã trở thành thói quen của mọi người.

Ăn xong cơm tối, Tạ Manh ôm gối ngồi xem TV. Lâm Liên dắt Tư Lập ra ban công đốt pháo hoa, Lưu Xương Nghĩa cầm điện thoại chơi Vương giả vinh diệu¹ với Tạ Hãn Dịch.

Lưu Xương Nghĩa đang ghép tổ đội với hai người khác, quay đầu hỏi Nguyên Tự: “Em rể, chơi game không?”

Tạ Manh xem TV, nghe thấy thế suýt nữa phun Coca trong mồm ra.

Cô gian nan nuốt ngụm Coca xuống, cười lớn nói: “Anh nghĩ gì thế! Anh rể, anh có biết bình thường anh ta là một người nghiêm túc cỡ nào không? Gì mà chơi game chứ? Không biết sẽ feed² bao nhiêu lần nữa? Để em để em, em chơi, hôm qua em học được cách chơi rồi.”

Lưu Xương Nghĩa không quá tín nhiệm Tạ Manh, thì thầm trong miệng nói: “Chờ anh tìm tài khoản cấp thấp cho em.”

“Sao lại là tài khoản cấp thấp chứ?” Tạ Manh xua tay: “Em không chơi nữa, anh không công bằng gì cả, lần trước chị Giai Giai chơi là dùng tài khoản chính của anh mà. Em nhiều nhất một ván chết 18 lần thôi, chị Tạ Giai toàn cúng không 25 mạng cho đối thủ đấy!”

Lưu Xương Nghĩa ngây ngô cười: “Hai chuyện này đâu có giống nhau, không hề giống.”

Nguyên Tự nhìn Tạ Manh cãi cọ với Lưu Xương Nghĩa, sau đó đưa di động cho Tạ Manh nói: “Anh chơi với em.”

Tạ Manh khinh thường: “Trong tay anh thì nick cấp cao hay cấp thấp có gì khác nhau?”

“Em không chơi được tài khoản có rank³ cao ngay bây giờ được, chơi rank thấp thì sẽ được ghép với các đối thủ có cùng level với mình hơn.” Nguyên Tự nghiêm túc trả lời.

Tạ Manh cười ha hả hỏi lại: “Anh thì rank cao đến đâu hả?”

“Vương giả⁴.”

Lưu Xương Nghĩa: “…”

Tạ Hãn Dịch: “…”

Tạ Manh quay đầu hỏi Tạ Hãn Dịch: “Vương giả là tầm nào?”

Tạ Hãn Dịch lạnh mặt nói: “Chị cả đời này cũng không cày lên được rank đó đâu..” Sau đó chạy vội tới ôm chân Nguyên Tự: “Đại ca, kéo⁵ em với.”

Nguyên Tự vui vẻ nói: “Gọi một tiếng anh rể đi.”

Tạ Hãn Dịch: “Anh rể!”

Lưu Xương Nghĩa: “Anh rể!”

Nguyên Tự: “… Anh thì không cần đâu.”

Nguyên Tự được gọi là ‘anh rể’, mãn nguyện ghép tổ đội với Tạ Hãn Dịch đánh liền hai ván, Tạ Hãn Dịch suýt nữa quỳ xuống gọi anh là ‘ba’ luôn rồi.

Tạ Manh há hốc mồm: “… Anh nói anh… biết nấu ăn, lại còn biết chơi game, mấy cái này.. Sao lại không giống với tổng tài luôn xa rời thú vui trần tục trong tiểu thuyết thế này!”

Nguyên Tự bị cô chọc cười, hỏi: “Muốn đi xem pháo hoa chưa?”

Tạ Manh gật đầu nói: “Rồi!”

Vì thế, hai người cùng nhau đi ra phía ban công, Lâm Liên lúc này đốt xong một lượt pháo hoa, đã đưa Tư Lập vào nhà ăn thêm sủi cảo.

Nguyên Tự đi trước, Tạ Manh theo sau, hai người ra ngoài ban công. Ban công trong nhà cũng không quá rộng, còn có móc phơi quần áo, hai người đứng thôi đã cảm thấy rất chật chội.

Tạ Manh xoa xoa tay sưởi ấm, hỏi Nguyên Tự: “Anh muốn nói chuyện gì?”

“Hả?” Nguyên Tự kỳ quái nhìn cô.

“Anh bảo tôi ra đây làm gì? Có chuyện gì muốn nói hả?” Tạ Manh không tin Nguyên Tự vô duyên vô cớ gọi cô ra đây chỉ để xem pháo hoa.

Nguyên Tự cũng không làm cô thất vọng, quay lại nói với Tạ Manh: “Mùng sáu tới em về nhà đi, di chúc của ông nội sẽ được công bố.”

Nguyên Tự xoay người nhìn Tạ Manh, hai con mắt lấp lánh trong bóng tối. Phía sau anh là những chùm pháo hoa rực rỡ giữa trời, lúc những bông hoa pháo nở là lúc chúng đẹp nhất, nhưng khoảnh khắc đó lại cực kì ngắn, vụt sáng rồi vụt tắt.

Ánh sáng từ pháo hoa lóe phía sau lưng Nguyên Tự khiến cô không nhìn được cảm xúc trên khuôn mặt anh.

“Được.”

Đêm hôm ấy, Nguyên Tự không ngủ lại, anh đưa Nguyên Tư Lập trở về nhà.

Tạ Manh tiễn hai người xuống dưới tận tầng một, đột nhiên hỏi: “Anh đã xem qua di chúc bao giờ chưa?”

Nguyên Tự gật đầu: “Anh đọc rồi.”

“Sao anh lại được phép đọc chứ?” Tạ Manh bất mãn.

Nguyên Tự cười khẽ ra tiếng: “Di chúc là một chuyện nghiêm túc, cho dù anh được đọc nhưng cũng không thể chỉnh sửa gì được. Dù có muốn làm gì, anh đều không làm được. Anh có thể đọc nó trước cũng là do di chúc cho phép. Nhưng mà anh không được nói với người khác là anh đã đọc, đây cũng là quy định được ghi trong di chúc.”

Tạ Manh bất ngờ, kỳ lạ hỏi: “Thế sao hiện tại anh lại nói cho tôi biết?”

Nguyên Tư cũng bất ngờ, sau đó nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Đúng nhỉ! Vì sao chứ?”

“Nguyên Tự, anh không phải là…”

Nghe Tạ Manh nói thế, trong lòng Nguyên Tự đột nhiên căng thẳng, sau đó Tạ Manh nói tiếp: “Bị vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của tôi mê hoặc rồi đấy chứ?”

Nguyên Tự: “… Anh về trước đây!”