Người phụ nữ trước mặt đeo kính râm và mang khẩu trang nên hoàn toàn không nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Cà vạt của Giang Liễm bị cô nắm chặt trong tay, cả cơ thể cũng bị mất thăng bằng mà ngã về phía cô. Trong tình huống khẩn cấp, cái tay duỗi ra trong mắt người ngoài lúc bấy giờ lại biến thành cảnh áp tường mập mờ điển hình trên phim.
Chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, khiến hai người đi cùng đều chết lặng trước khung cảnh diễn ra trước mắt, nhất thời quên cả phản ứng.
Một đám người bên ngoài cửa càng cảm thấy bối rối. Vốn dĩ muốn xuống đây để tìm cô chủ phản nghịch trong nhà, ai mà biết vừa quay đầu lại đã nhìn thấy hình ảnh tình cảm mãnh liệt như vậy bên trong thang máy.
Ngay khi bọn họ rời mắt quay đi, cửa thang máy lại một lần nữa tự động đóng lại. Chúc Gia Hội thở phào nhẹ nhõm, bên tai lại vang lên một giọng nói không chút ấm áp: “Buông tay ra.”
Cô ngẩng đầu lên thì lập tức va vào ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông.
Anh khẽ cau mày, rõ ràng có chút không vui nhưng vì là một người có giáo dưỡng nên anh mới không nổi giận.
Vừa rồi tình thế cấp bách nên phải tùy cơ ứng biến, Chúc Gia Hội hoàn toàn không cố ý kéo một người qua đường không liên quan như anh vào chuyện này.
Lúc này thang máy đã quay lại tầng hai, khách hàng đang đứng bên ngoài nên Chúc Gia Hội không còn thời gian để giải thích với Giang Liễm. Cô đành buông tay ra sau đó giúp anh chỉnh lại chiếc cà vạt màu xanh lam đậm có chút xiêu vẹo, nở nụ cười xin lỗi: “Cảm ơn anh đẹp trai, có cơ hội tôi sẽ cảm ơn anh sau.”
Nói xong thì chạy ra khỏi thang máy ngay.
Toàn bộ sự việc xảy ra chưa đến một phút, hai người đi theo mắt chữ a mồm chữ o đột nhiên phải ứng lại. Ông chủ của bọn họ hình như vừa bị cô gái kia “đùa giỡn”. Hai người lập tức vờ như không có chuyện gì vừa xảy ra một lần nữa ấn nút xuống tầng hầm.
Chu Nham là thư ký cao cấp đắc lực nhất của Giang Liễm, anh ta ho một tiếng bổ sung: “Tôi tưởng là vợ chưa cưới của ngài muốn tạo bất ngờ cho ngài.”
Người vệ sĩ còn lại cũng hùa theo: “Xin lỗi tổng giám đốc Giang, tôi nghĩ cô ấy là vợ chưa cưới của ngài. Dù sao bà chủ cũng đã nói hai ngày này cô ấy sẽ tới gặp ngài. Nên...”
Trong thang máy vẫn còn một mùi thơm đặc biệt nhẹ nhàng vương vấn đâu đây. Giang Liễm nhìn bóng lưng xa dần của Chúc Gia Hội, ấn đường cau chặt vài giây. Không biết có phải anh đang nghĩ tới người vợ chưa cưới chưa bao giờ gặp mà mẹ đột nhiên “báo trước” gần đây hay không, nhưng rất nhanh chóng đã quay về dáng vẻ lạnh nhạt.
Hai người trợ lý không thấy Giang Liễm trả lời thì ngơ ngác nhìn nhau rồi cũng cúi đầu không nói gì nữa.
-
Một bên khác, sau khi ra khỏi thang máy Chúc Gia Hội đã thông minh hơn một chút, cô đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ.
Mấy người Mạnh Xuyên có gan cỡ nào cũng không thể xông vào nhà vệ sinh nữ, sự thật chứng minh Chúc Gia Hội đã thắng ván cược này một lần. Ở trong nhà vệ sinh, cô gửi tin nhắn cho Trình Ly đúng lúc cô ấy tan làm. Sau khi hai cô gái thận trọng kiểm tra lại một lần nữa, cuối cùng mới an toàn rời khỏi câu lạc bộ.
Tình hình trước mắt chắc chắn không thể tiếp tục dạo chơi bên ngoài nữa nên Chúc Gia Hội không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đến nhà của Trình Ly.
“Bây giờ phải làm thế nào đây, không thể cứ trốn mãi như vậy được.” Hai người gọi đồ ăn ngoài, Trình Ly vừa ăn vừa lắc đầu: “Cậu cũng thật là, đang yên đang lành lại từ cuộc sống thiên kim tiểu thư tốt đẹp rồi xích mích với bác cả của mình.”
Chúc Gia Hội: “Không thì sao, nghe lời ông ấy rồi kết hôn với một người đàn ông mình không quen biết sao?”
Trong nhận thức của Chúc Gia Hội, tình yêu là phải thuận theo tự nhiên, tuyệt đối không phải là chuyện có thể sắp đặt.
Trình Ly cũng hiểu cảm xúc không bằng lòng của Chúc Gia Hội, cô ấy hùa theo: “Bác cả cậu đúng là cũng vội vàng quá rồi. Cậu xinh đẹp như vậy còn sợ không tìm được đối tượng sao.”
Nói tới đây Trình Ly đột nhiên híp mắt lại đẩy cánh tay cô hỏi: “Nói thật đi, cậu và Lương Việt kia có gì đó đúng không?”
Chúc Gia Hội gắp thức ăn chặn miệng Trình Ly lại: “Không có gì cả, toàn bộ đều là kịch bản thôi.”
“Kịch bản chỉ hạn chế những người đàn ông đó điên cuồng với cậu hơn.” Trình Ly cố ý chọc cho Chúc Gia Hội vui vẻ: “Theo tớ thấy dù đêm nay ông chủ của bọn tớ có mời nghệ sĩ nữ nào đi chăng nữa thì cũng nên trả thật nhiều tiền cho cậu, để cậu dạy cô ta cách trêu đùa người đàn ông đó.”
“Thôi đi.” Chúc Gia Hội vốn còn có chút rầu rĩ đã bị chọc cười: “Tớ không có hứng thú đâu.”
Trình Ly: “Tớ chỉ đùa thôi. Đó chính là người đứng đầu của tập đoàn Thế Trình đó, sao có thể tùy tiện bị người ta trêu đùa chứ.”
“Tập đoàn Thế Trình? Lai lịch thế nào?”
“Là gia đình quyền thế bậc nhất của thành phố Thượng Hải. Cậu vừa mới về nước nên không biết đâu.” Trình Ly lau miệng bắt đầu phổ cập kiến thức: “Kiểu như tất cả doanh nghiệp kinh doanh khắp thành phố Thượng Hải này đều phải dựa vào nhà họ ấy. Sản nghiệp nhà họ nhiều đến mức không đếm xuể. Cậu đứng ở CBD* tùy tiện chỉ vào một tòa nhà thôi cũng có thể chính là của nhà bọn họ đấy. Có thể xem như là công ty kinh doanh đầu tư lớn nhất trong nước đi.”
*CBD: là tên gọi tắt của quận kinh doanh trung tâm (central business district), đây là khu vực diễn ra các hoạt động kinh doanh chính của một quốc gia hoặc thành phố.
Chúc Gia Hội cũng là người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. So với vẻ mặt ngưỡng mộ của Trình Ly, cô cũng chẳng tỏ ra hứng thú lắm đối với gia tộc đứng đầu Thượng Hải này.
Nhưng sau khi Trình Ly nói đến các loại áp bức và khắc nghiệt ở công ty hiện tại thì cô cảm thấy rất đồng tình. Trước khi ngủ cô còn chân thành đề nghị với Trình Ly một câu: “Cậu nên đổi công việc đi.”
Ngày hôm sau, khi Chúc Gia Hội tỉnh dậy thì Trình Ly đã để lại một tờ giấy nhắn nói là trong tủ lạnh có đồ ăn, Chúc Gia Hội cứ yên tâm ở nhà đợi buổi tối cô ấy tan làm trở về.
Nhà của Trình Ly là một chung cư mini, mặc dù hai người chen chúc cũng có thể ở nhưng chuyển tới đây cũng sẽ ảnh hưởng cuộc sống bình thường của người khác.
Huống hồ Chúc Gia Hội hiểu cực kì rõ, Mạnh Xuyên là vệ sĩ cấp cao của bác cả vừa trung thành lại vừa cứng rắn. Nếu bác cả thật sự đã ra lệnh yêu cầu anh ta đưa cô trở về Canada thì trong thời đại số như ngày nay, ngày hôm qua cô chỉ là nhất thời trốn được chứ không có nghĩa sẽ trốn được cả đời.
Ở Thượng Hải cô chỉ quen biết Trình Ly, Lương Việt, và người chú ba mà cô đến nhờ vả.
Bỏ qua Trình Ly, cô ấy chắc chắn không có cách chống lại Mạnh Xuyên. Lương Việt đang bận sự nghiệp không tiện làm phiền, hơn nữa nhà họ Lương và nhà họ Chúc vốn quen biết, Mạnh Xuyên nhất định sẽ để ý bên đó.
Còn về phần chú ba kia...
Ngoài sắp xếp Lý Thuyên đi theo mình ra thì chưa từng lộ mặt.
Xem ra trước mắt nếu một người có thể áp chế được người của Mạnh Xuyên không xuất hiện thì kiếp sống bỏ nhà ra đi ngắn ngủi của Chúc Gia Hội có thể sẽ phải kết thúc.
Chúc Gia Hội đang nằm ngơ ngẩn trên sofa thì Lý Thuyên gọi điện tới. Vốn dĩ cô không có tâm trạng nghe máy nhưng nghĩ tới cô ấy dù sao cũng là người mà chú ba cử đến. Mặc dù cô ấy có hơi nhiều lời nhưng khoảng thời gian này quả thật cũng rất tận tâm chăm sóc nên cô vẫn bắt máy.
"Bà cô của tôi ơi, tôi bị những lời mời hợp tác kia giục đến mức không ngủ nổi rồi. Những quảng cáo này cô nhận hay không? Cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi."
Chúc Gia Hội nhớ tới chủ đề ngày hôm qua ở trên máy bay vẫn chưa nói xong với Lý Thuyên.
Thật ra cô đã xem qua tài liệu của những lời mời kia rồi. Phần lớn đó đều là những nhãn hàng nổi tiếng trên mạng không có danh tiếng mấy. Mục đích của họ cũng rất rõ ràng, muốn thu hút những người theo dõi trên mạng của Chúc Gia Hội sau đó bào tiền.
Khi Chúc Gia Hội rời khỏi Canada, cô đã giận lẫy mà nói sẽ không dùng đến một đồng nào của bác cả nữa. Lần này cô tham gia chương trình truyền hình thực tế về tình yêu kiếm được một ít tiền cát-xê, nhưng cũng chỉ có mấy trăm vạn tiền Hàn (won) mà thôi, còn không đủ trả tiền thuê nhà nửa năm của cô.
Trước mắt nếu cô nhận những quảng cáo này thì đúng là có thể lập tức kiếm được tiền. Nhưng đối với người đã sử dụng mặt hàng cao cấp nhiều năm như Chúc Gia Hội, muốn cô nói với những người thích mình trên mạng rằng những thứ đó dùng rất tốt thì cô cảm thấy số tiền kiếm được này thật ghê tởm.
Sao lại không có lấy một nhãn hàng cao cấp nào đến tìm cô hợp tác nhỉ?
“Không nhận.” Nghĩ đi nghĩ lại, Chúc Gia Hội cảm thấy tiền này không kiếm cũng được: “Nếu có người tiếp tục tìm cô, cô cứ nói tôi không nhận bất kì quảng cáo nào hết.”
Lý Thuyên: “...”
Giải quyết xong việc bên Lý Thuyên, Chúc Gia Hội nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định mạo hiểm trở về nhà một chuyến.
Dù sao tới tận bây giờ Mạnh Xuyên vẫn chưa tới tìm cô có nghĩa là có lẽ anh ta vẫn chưa tìm đến chỗ này của Trình Ly. Chỉ cần anh ta không xuất hiện một ngày thì cô sẽ không nghĩ nhiều mà cứ sống tốt ngày hôm nay trước đã.
Thế là hai giờ chiều, Chúc Gia Hội lại đeo kính râm và khẩu trang lên lặng lẽ gọi xe trở về nhà thuê của mình.
Đang trong thời gian làm việc, bên dưới khu chung cư không có một ai. Chúc Gia Hội ở nhà sách đối diện quan sát hơn nửa tiếng. Sau khi xác định đám người Mạnh Xuyên không ở đây thì mới yên tâm về nhà.
Cô thay một bộ quần áo khác, nhanh chóng thu dọn một số đồ dùng hằng ngày rồi cuối cùng kéo một chiếc vali rời khỏi khu chung cư.
Vừa bắt được một chiếc xe, điện thoại trong túi đã vang lên là số điện thoại lạ.
Chúc Gia Hội nghe máy: “Alo?”
Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ trung niên dịu dàng: “Là cô Chúc Tửu Tửu đúng không.”
“Bà là?”
“Tôi họ Đỗ, là giám đốc điều hành của tập đoàn Thế Trình. Chúng tôi muốn bàn chuyện hợp tác với cô.”
Chúc Gia Hội cho rằng là điện thoại của những nhãn hàng nổi tiếng trên mạng kia gọi tới tận chỗ mình, cô đang định lên tiếng nói không nhận quảng cáo thì đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng...
Đợi chút, tập đoàn Thế Trình?
Là tập đoàn Thế Trình mà toàn bộ doanh nghiệp ở Thượng Hải đều phải dựa vào mà Trình Ly nhắc đến sao?
Mặc dù hiện tại cô có chút nổi tiếng nhưng chẳng qua cũng chỉ là một người nghiệp dư mới nổi, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ bị cộng đồng mạng quên mất. Chớp mắt từ hợp tác kinh doanh với nhãn hàng nổi tiếng trên mạng không chút danh tiếng mà vụt một cái đã hợp tác với công ty đứng đầu thành phố Thượng Hải…?
Cô không khỏi cảm thấy có hơi quá mức huyền diệu.
Chúc Gia Hội nhìn lại điện thoại, xác nhận không phải mình tự tưởng tượng: “Chúng ta... có thể hợp tác cái gì?”
“Gặp mặt nói chuyện được chứ? Tôi đợi cô ở quán cà phê tầng một khách sạn Lộc Cách.”
“...”
Đối với Chúc Gia Hội mà nói, Thượng Hải là một thành phố xa lạ. Nếu không phải cô ngang ngược cãi nhau với bác cả rồi bỏ nhà ra đi thì có lẽ bây giờ cô đã đang nghỉ hè với các bạn ở một hòn đảo nào đó rồi.
Nhưng con đường này là do chính cô chọn. Nếu như phải chứng minh cho bác cả thấy năng lực tự lập của mình thì bây giờ đừng nói là giám đốc điều hành của tập đoàn Thế Trình gì đó, cho dù là người ngoài hành tinh đến cô cũng dám một mình đến gặp.
Trước khi đi, Chúc Gia Hội liên lạc với Lý Thuyên. Vốn dĩ muốn hỏi chỗ cô ấy đã nhận được tin tức gì chưa nhưng ai ngờ không gọi được, cô cũng coi như không có gì, đi thẳng tới khách sạn một mình.
Trên đường, Chúc Gia Hội cũng từng nghĩ tới liệu có gặp phải kẻ lừa đảo hay không. Nhưng khi taxi dừng bên ngoài khách sạn Lộc Cách, Chúc Gia Hội nhìn thấy cửa lớn được trang trí sang trọng của khách sạn thì cô lập tức nghĩ rằng nếu như là kẻ lừa đảo thì chi phí bỏ ra cũng hơi lớn rồi.
Cô vừa bước xuống xe, tiếp tân lịch sự bước lên tiếp đón giống như đã đợi từ sớm: “Cô Chúc, mời đi lối này.”
Thấy Chúc Gia Hội kéo hành lý, lập tức nhận lấy: “Giám đốc Đỗ đang đợi cô ở bên trong.”
Chúc Gia Hội gật đầu đưa hành lý cho anh ta, chậm rãi đi theo chỉ dẫn.
Sau khi Chúc Gia Hội thật sự gặp được bà Đỗ nói chuyện trong điện thoại vừa rồi thì sự nghi ngờ về kẻ lừa đảo của cô coi như đã được xóa sạch sẽ.
Người phụ nữ trước mặt có lẽ bằng tuổi với bác cả, mặc dù trang phục đơn giản nhưng khí chất lại cực kì khoan thai. Sợi dây chuyền phỉ thúy đế vương lục đeo trên cổ cũng đủ thấy thân phận không bình thường của bà ấy.
Nếu cô không nhìn lầm thì sợ dây chuyền này được bán ở Anh vào năm ngoái với giá ít nhất là ba nghìn sáu trăm vạn, hóa ra chủ nhân của nó ở đây.
Trong lòng Chúc Gia Hội thầm tính toán, cô ngồi xuống vươn tay ra: “Chào ngài, tôi là Chúc Tửu Tửu.”
“Xin chào, tôi đã giới thiệu trong điện thoại. Tôi là giám đốc điều hành của tập đoàn Thế Trình, Đỗ Tuyết Thanh.” Đỗ Tuyết Thanh đưa danh thiếp của mình ra: “Ngoài đời cô Chúc còn xinh đẹp hơn trên màn hình nữa.”
… Vãi, thật sự là tập đoàn Thế Trình.
Trên tấm danh thiếp tinh xảo in tên và chức vụ. Mặc dù trong lòng Chúc Gia Hội rất sôi sục nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Cảm ơn, không biết hợp tác mà giám đốc Đỗ nhắc đến là gì thế?”
Đỗ Tuyết Thanh nhướng mày, dừng một lát sau đó hơi nghiêng người về phía trước rồi đột nhiên lên tiếng khiến cho người khác giật mình: “Tôi hy vọng cô có thể lập một kế hoạch tình yêu cho riêng con trai tôi.”
Chúc Gia Hội cho rằng mình đã nghe nhầm: “Hả?”
“Tôi đã xem qua chương trình của cô. Tôi cảm thấy cô rất có kĩ năng về khía cạnh tương tác tình cảm giữa nam và nữ, rất có khả năng khơi dậy cảm xúc của người khác giới.”
Chúc Gia Hội: “...?”
“Con trai tôi, ừm, chính là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Thế Trình.” Đỗ Tuyết Thanh nói đến đây thì lắc đầu, chỉ vào vị trí trái tim trên ngực: “Chỗ này của nó chỉ thích công việc, hoàn toàn không suy nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Chúc Gia Hội duy trì trong trạng thái không biết phải nói gì.
“Vậy nên tôi muốn mời cô nghĩ cách giống như ở trong chương trình đó, dùng một số kĩ xảo làm rung động trái tim của nó. Tốt nhất là khiến nó có một vài ham muốn khác ngoại trừ ham muốn với công việc.”
…
Người phụ nữ này dường như đang đàm phán một cuộc làm ăn rất rất mới mẻ.
Suốt chặng đường, Chúc Gia Hội không ngừng suy nghĩ các kiểu hợp tác giữa cô và tập đoàn Thế Trình có khả năng nhất, nhưng cho dù trời sập cô cũng không ngờ tới lại là chuyện khó tin này.
Chẳng trách hôm qua người ta không thèm nể mặt ông chủ Trình Ly đã cất công mời những ngôi sao kia đến, hóa ra từ khi bắt đầu đã không có suy nghĩ về phương diện kia.
Nhưng đến nghệ sĩ nữ xinh đẹp như kia còn không có cách nào thì cô có bản lĩnh gì khiến anh rung động chứ.
Hơn nữa, cô còn chưa từng yêu đương. Trên chương trình có kịch bản để diễn theo, thực tế là chẳng có chút liên quan gì đến kỹ năng “quyến rũ” người khác cả.
Chúc Gia Hội cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa, đang chuẩn bị từ chối chuyện hoang đường này thì Đỗ Tuyết Thanh giống như đã dự đoán được quyết định của cô, trước khi cô lên tiếng từ chối đã đẩy tới một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong này có ba trăm vạn, là quà gặp mặt tôi tặng cô.”
Chúc Gia Hội: “...”
“Trong vòng ba tháng nếu như còn trai tôi có giác ngộ về mặt tình cảm, quà cảm ơn của tôi sẽ không ít hơn quà gặp mặt. Nếu không được thì ba trăm vạn này cũng xem như phí làm việc vất vả của cô.”
Nói thật lòng, con số này đối với Chúc Gia Hội trong quá khứ mà nói không là gì cả nhưng bây giờ cô bỏ nhà ra đi vừa không có thẻ đen, hơn nữa chuyện gì cũng phải dựa vào đôi tay của chính mình. Con số Đỗ Tuyết Thanh đưa ra quả thực rất mê hoặc.
Chúc Gia Hội do dự một giây.
Theo đuổi người khác mà thôi... tìm kịch bản rồi diễn theo là được... hay là, hay là...
Chỉ là lời mời hợp tác của Đỗ Tuyết Thanh đề ra trong ngành này mà nói cũng rất bùng nổ, nếu như nói cô là người đầu tiên đồng ý kiểu hợp tác này thì cũng không quá đáng.
Hơn nữa ai biết con trai bà ấy có bộ dạng như thế nào. Nhỡ may xấu quá thì cô có chuyên nghiệp tới mấy cũng không ra tay nổi.
Chúc Gia Hội đang cân nhắc trong lòng. Đỗ Tuyết Thanh giống như nhận ra suy nghĩ trong lòng cô đột nhiên vẫy tay về phía sau cô: “Trùng hợp quá, con trai tôi cũng ở đây. A Liễm…”
Chúc Gia Hội giật mình, quay đầu theo bản năng thì nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da đứng cách đó không xa. Phía sau còn có vài người đi theo giống như đúng lúc đi ngang qua.
Nghe thấy giọng nói của Đỗ Tuyết Thanh, người đàn ông hơi sững lại rồi bước về phía hai người đang ngồi.
Mới đầu Chúc Gia Hội chỉ muốn nhìn một cái nhưng sau khi cô quay người lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, giống như không thể tưởng tượng nổi lại quay đầu sang chỗ khác...
Người đàn ông đi đầu vẫn mặc một bộ vest màu đen phẳng phiu, quanh người tràn đầy khí chất cao quý, chỉ là hôm nay dường như đã đổi một chiếc cà vạt màu khác, không tạo ra cảm giác áp bức như ngày hôm qua. Khi anh bước tới đây, bàn tay nhẹ nhàng cởi cúc áo trên cổ tay vừa lạnh lùng vừa nhàn nhã.
Anh đến càng gần thì trong đầu Chúc Gia Hội cũng chậm rãi xuất hiện một giọng nói: “Cảm ơn nhé anh đẹp trai, có cơ hội tôi sẽ báo đáp anh.”
???
Cô chỉ tùy tiện nói vậy thôi, kịch bản cảm ơn không cần xuất hiện sớm như vậy chứ...