Ba chiếc siêu xe lần lượt di chuyển xuống hầm để xe rộng lớn, trong đó bao gồm Koenigsegg Regera. Từ trên những chiếc xe, bộ ba anh em của Hàn gia bước xuống. Không rõ mấy người họ vừa trải qua chuyện gì mà thần sắc ai cũng không được tốt, nhất là nhị thiếu Hàn Trạch, một tay bế Hàn An Nhiên đã gà gật ngủ trên vai, một bên lại đạp cửa xe ‘rầm’ một tiếng thật lớn, chẳng chút quan tâm đến giá trị chiếc xe.
Một tiếng ‘rầm’ này lập tức thu về ánh mắt liếc xéo của hai người còn lại. Hàn An Tư vốn đã bực bội, nhân tiện liền trút giận lên Hàn Trạch:
“Anh có hay thì phá luôn đi.”
Nói rồi, Hàn An Tư hùng hổ đi tới, động tác ôm lấy Hàn An Nhiên vừa bị giật mình lại đặc biệt nhẹ nhàng, nhưng cô ấy đi giày cao gót, cũng không thể bế Hàn An Nhiên được lâu nên chỉ đành giao con bé cho người có thần sắc ‘khá khẩm’ nhất trong ba người.
“Anh, anh ôm Nhiên Nhiên đi.”
Hàn Thần đang mặt nặng mày nhẹ cho thấy chuyện ban nãy cũng khiến anh sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn bình tĩnh ôm lấy cháu gái, xoa nhẹ lưng để Hàn An Nhiên tiếp tục yên giấc.
Hàn Trạch nhìn một màn này, lại không vui dậm dậm chân:
“Trả con gái lại cho em.”
“Ồ, anh còn biết đó là con gái của mình nữa hả?”
Hàn An Tư mỉa mai.
Hàn Trạch bước tới:
“Không thì sao?”
“Hừ! Suốt ngày để con gái cho người khác trông, anh đúng là người cha tồi tệ. Quả nhiên ba với mẹ mắng anh không sai chút nào.”
Hàn Trạch cười khẩy:
“Cô thì hay lắm, thế mà lúc mẹ nói cô không chịu yêu đương mà định ở vậy tới già thì cô nửa câu cũng không cãi được. Giờ còn dám lên mặt với anh sao? Ế chổng mông không có tư cách trò chuyện với anh nhé!”
Hàn An Tư đỏ mặt vì bị nhắc đến vấn đề này, cô ấy phát tiết lao lên đánh vào người anh hai mấy cái cho bõ cơn giận. Hai người lại lao vào giày vò nhau, hết cãi nhau ỏm tỏi lại giở võ ra rèn luyện.
Hàn Thần nhìn đến phát bực, anh day day trán, từ nhỏ đến lớn hai con người này vẫn luôn hạch họe với nhau không bao giờ chịu yên:
“Có thôi đi không?”
Hai người họ chợt dừng mấy giây nhìn anh, sau đấy lại tiếp tục vật lộn nhau ra sàn hầm xe, lăn qua lăn lại. Hàn Thần cũng từ bỏ chuyện sẽ ngăn cản hai người họ, anh quay lưng đi về phía thang máy trong hầm xe, tính lên nhà.
Hàn Trạch phía sau đang vật lộn với Hàn An Tư, mái tóc tạo kiểu thật đẹp trai lịch lãm tầm chiều để về Hàn gia gặp mẹ yêu cùng với ba ba khó tính giờ đây đã bị Hàn An Tư nắm lấy kéo qua kéo lại, không khác gì tổ quạ trên đầu. Nhìn thấy Hàn Thần như người ngoài cuộc đang định bỏ đi liền cố gọi với lên:
“Này, cái đồ bị mẹ mắng kia, trả con gái lại cho em.”
Hàn Thần thoáng dừng lại, anh quay lại liếc Hàn Trạch một cái lạnh lùng, sau cùng chỉ bỏ lại câu nói:
“Thật ấu trĩ.”
Nhìn anh trai đi rồi, cả Hàn An Tư và Hàn Trạch đều ngơ cả ra. Hàn An Tư nhịn không được mà nhéo má anh hai mình:
“Anh bị điên hả mà nói thế?”
Hàn Trạch cũng biết mình hơi quá đà, tuy nhiên lời đã lỡ nói ra rồi không thu lại được nên chỉ đành chống chế:
“Thì sao, đấy là sự thật còn gì?”
Hàn An Tư lại nhéo thêm một cái nữa:
“Thấy anh hết khôn dồn đến dại quả không sai, nói năng không chịu suy nghĩ gì cả, ba mắng anh đáng lắm…”
Ba người họ vừa tham gia cuộc họp gia đình thường niên của gia tộc Hàn gia, ông bà, cô dì với chú hai đều có mặt đầy đủ. Không nhắc đến chuyện chú hai là con riêng của ông nội, thì ông bà nội chỉ có một người con trai duy nhất là ba ba của bọn họ, là người chủ trì buổi tiệc gia đình cũng là người đứng đầu tập đoàn Hàn Thị hiện tại.
Ban đầu ăn uống, họp hành bàn về Tết, bàn về đủ các dự định du lịch này nọ thì vui lắm. Cuối bữa tiệc, mọi người đi nghỉ, chú cùng cô dì về hết rồi mới là lúc một nhà năm người thêm cả bé con Hàn An Nhiên nữa là sáu, mới ở lại ‘tâm sự’ thì đúng là hết cả vui.
Ba ba của bọn họ, Hàn lão gia Hàn Thiên Dương nổi tiếng khó tính, chú hai và các cô dì hay là ba đứa con ruột như bọn họ cũng không ngoại lệ là đều sợ ba. Ngoài thưởng thức sự phê bình từ ba, bọn họ còn được chiêm ngưỡng cẩu lương hai ông bà rắc cho.
Hàn Trạch là người bị ba phê bình nhiều nhất về cả phong cách kinh doanh lẫn cả vấn đề nuôi con. Tiếp theo đến Hàn An Tư, dù sao cũng là con gái diệu nên ba chỉ phê bình nhẹ về chuyện cô hay dùng kinh doanh để gây hấn với hai anh của mình, mẹ yêu Giang Hạ Nhi thì sẽ chấn chỉnh tư duy ‘nhất quyết không lấy chồng’ của cô.
Riêng về Hàn Thần, ba từ trước đến nay vẫn luôn rất nhẹ nhàng với anh khiến hai anh em Hàn Trạch ghen tị. Không những không chê mà còn khen anh có những bước đi rất sáng tạo. Nhưng Hàn Thần có vẻ không thích ba cho lắm, nên được ba khen như vậy anh cũng chỉ để một bên.
Vấn đề duy nhất của anh là mẹ, anh đặc biệt dành tình cảm lớn cho mẹ mình và luôn kỳ vọng được mẹ yêu thương mình nhất. Nhưng mẹ lại ngược lại so với ba, là người phụ nữ cũng là cá thể duy nhất trên cuộc đời này mắng anh nhiều nhất. Mẹ nói anh không dứt khoát, quá khô khan, nhất là trong chuyện hôn nhân khiến mẹ phiền lòng. Anh ngoài mặt thì tươi tỉnh vâng dạ nghe lời, nhưng Hàn Trạch và Hàn An Tư đều hiểu trong lòng anh rất buồn rầu chuyện đó…
Đến lúc hai anh em Hàn Trạch và Hàn An Tư đã bình tĩnh lại thì Hàn Thần cũng đã đi lên nhà chính từ lâu. Hàn Trạch phủi phủi quần áo, chỉnh lại cổ áo bị nhăn nhúm, nghĩ ngợi chuyện gì đó liền nói với Hàn An Tư:
“Hôm trước anh ấy nói với anh về chuyện liên quan đến dự án Nam Sơn.”
Hàn An Tư tìm mãi không thấy một chiếc giày cao gót bị đá văng đi đâu rồi, cô ấy quyết định từ bỏ việc tìm giày mà một bước nhảy lên lưng Hàn Trạch để anh hai cõng đi.
“Anh ấy nói chuyện gì với anh? Dự án đấy không phải đang tạm hoãn để bên trên đốt lò sao? Điều hiển nhiên như vậy đại ca có gì cần bận tâm à?”
Hàn Trạch đi về hướng thang máy, trong giọng nói có chút tâm tư:
“Ừ, anh cũng thắc mắc. Em thấy đấy, tâm tư anh ấy khó lường, trong nhà mình cũng chỉ có ba hiểu được anh ấy.”
Hàn An Tư tất nhiên hiểu được hàm ý của Hàn Trạch, cô vỗ vỗ vai anh an ủi:
“Mẹ nói ba với anh ấy là cùng một kiểu người. Anh ghen tị làm gì? Em thấy trong nhà mình, ba thương anh nhất!”
“Thương mà lúc nào cũng mắng anh nhiều nhất à?”
Hàn An Tư hiểu, đối với Hàn Trạch, thì anh ấy lại coi trọng thái độ của ba với mình nhiều hơn, cũng để tâm nhiều chút.
“Vậy em hỏi anh nhé, anh thấy mẹ thương ai nhất?”
“Tất nhiên là đại ca.”
Hàn Trạch trả lời không cần suy nghĩ.
“Đó!”
Hàn An Tư ở trên lưng vòng tay ra trước nhéo má anh:
“Anh cũng thấy mẹ mắng đại ca nhiều nhất, cũng là thương đại ca nhiều nhất.”
Hàn Trạch rơi vào im lặng, Hàn An Tư buồn bực:
“Hai người cứ bị làm sao ý, tóm lại, đừng có nghi ngờ về tình cảm của ba và mẹ dành cho chúng ta. Nếu em mà như hai người, em cũng sẽ tị nạnh hai anh người thì được ba thương nhất, người thì được mẹ thương nhất, em thì sao?”
Hàn Trạch thở dài. Hàn An Tư không phải lần đầu nói về chuyện này nhưng đó vốn là điều cắm rễ trong lòng anh đã lâu, không thể nói nghĩ thoáng là nghĩ thoáng được.
Hàn An Tư thở dài bất lực:
“Đàn ông các anh thật là khó hiểu.”
Thang máy vừa hay lên tới nhà chính, người giúp việc đã chuẩn bị sẵn đôi dép đi trong nhà cho Hàn An Tư. Cô ấy leo xuống khỏi vai Hàn Trạch, xỏ đôi dép rồi hướng về phía ghế sô pha trong phòng khách rộng lớn.
“Em đừng có lo chuyện linh tinh, tự mà lo vấn đề của em đi. Mẹ nói em không biết bao nhiêu lần rồi, anh thấy em cũng nên tìm một người đàn ông tốt mà nương tựa.”
Hàn An Tư chợt sững lại. Hàn Trạch tiếp tục nói:
“Thế giới ngoài kia còn rất nhiều người thú vị, đừng cố gắng bám vịn vào chuyện quá khứ.”
Gương mặt Hàn An Tư hơi sượng, nhớ về mối tình đầu gần tám năm của mình đã âm dương cách biệt, trái tim khẽ nhói đau, sau cùng cô ấy chỉ khẽ lắc đầu:
“Kệ em đi.”
Hàn Trạch đi tới ngồi xuống ghế sô pha:
“Ba chúng ta chỉ được cái khuyên người khác là giỏi thôi.”
Vấn đề của bản thân thì mãi vẫn giậm chân tại chỗ, không cách nào thoát ra được.
Hàn An Tư không muốn tiếp tục chủ đề này nên khi nhìn thấy Hàn Thần từ trên cầu thang đi xuống, cô ấy liền hỏi:
“Nhiên Nhiên ngủ ở phòng anh à?”
Hàn Thần gật đầu, nhàn nhạt đáp “ừ”.
Hàn Trạch nhận lấy tách trà nóng từ tay người giúp việc, nhấp một chút cho ấm người rồi mới nhìn về phía Hàn Thần:
“Một tháng ba mươi ngày, hết hai mươi ngày con gái em ở với anh, anh một vừa hai phải thôi chứ. Anh thích trẻ con thì tự đẻ lấy một đứa mà cưng.”
Hàn Thần không để bụng lời nói của Hàn Trạch, anh nhớ đến hôm trước, lập tức chiếu tướng về phía hai người:
“Tốt nhất hai đứa nên kiểm soát lại cái miệng của mình, trước mặt con trẻ đừng nói mấy lời ngớ ngẩn. Nhất là em đấy, đừng hở miệng ra là nhắc về mẹ của Nhiên Nhiên.”
Hàn An Tư chột dạ cười trừ:
“Em trêu cháu một tí thôi mà.”
Hàn Thần nghĩ đến người nào đó cũng biện minh cho câu từ của mình là “trêu”, anh chợt buồn bực ngang.