Trái tim cô vì câu thổ lộ của anh mà rung động. Hóa ra, cô vẫn có trọng lượng khiến anh phải đặt tâm tư suy nghĩ đến như thế. Nhưng cô vẫn không chịu hiểu hoặc thật khó để chấp nhận hiện thực hoàn cảnh của hai người.
Lời nhắc của Triệu Ngọc Nghiên và Diệp Dĩnh Yên khiến sự kiện năm xưa như đĩa CD một lần nữa chạy trong đầu cô. Từng khung cảnh, từng chi tiết cô vẫn không tài nào quên được. Cô không đủ tự tin suy nghĩ anh có thể chấp nhận vết nhơ đó trong cuộc đời mình.
Và cô cũng không dám chắc, sau này nếu hai người tiến xa hơn cô có thể yêu thương Nhiên Nhiên như con ruột của mình. Nhiên Nhiên là kết quả cho tình yêu của anh và người vợ đó… cô sẽ không ghen sao?
Thêm nữa, cô càng không dám chắc chắn nếu một ngày mối quan hệ của hai người có lỗ hổng hay rạn nứt thì liệu anh có vì đó mà quay trở lại bên cạnh mẹ của Nhiên Nhiên hay không?
Hứa Đào Nhi im lặng một lúc, cô suy nghĩ thật nhiều mới thấp giọng đáp:
“Nếu anh cảm thấy em khó hiểu, thì đừng hiểu em.”
Rốt cuộc cô bị sao vậy?
Người cô yêu thầm bao nhiêu năm đang đứng trước mặt cô, từng cử chỉ lời nói của anh đều bộc lộ ý đồ muốn hai người đến với nhau, nhưng tại sao cô lại chọn cách phũ bỏ?
Cô nở nụ cười gượng gạo:
“Không nên hiểu em thì tốt hơn.”
Cô cố kiềm chế sự nghẹn ngào, nói đến chuyện hai người suýt nữa thì quấn lấy nhau trao nụ hôn sâu:
"Chuyện vừa nãy em sẽ coi như chưa từng xảy ra, chúng ta cũng không nên lén lút làm như vậy sau lưng 'mọi người' nữa."
Chưa từng xảy ra ư? Đâu phải cứ coi như thế thì sẽ là như thế? Anh cảm thấy mình như trò đùa của người phụ nữ này vậy.
Thấy sắc mặt Hàn Thần không vui, Hứa Đào Nhi vẫn tiếp tục:
“Về chuyện ly hôn ba em đã trao đổi với chú Hà rồi, chú ấy sẽ giúp em chuyện này. Em cảm ơn anh đã suy nghĩ cho mẹ con em, nhưng em không dám phiền đến anh, đến Hàn Thị nữa."
"Anh không thấy phiền… Đào Nhi, em suy nghĩ đi đâu vậy?"
Nào là lo lắng anh sẽ giận về chuyện Hoàng Thành Mường Thanh năm xưa, giờ lại là chuyện này. Mọi điều anh làm, tất cả đều hướng đến tương lai của hai người, có phiền hơn nữa anh cũng sẵn sàng hy sinh vì cô và con trai. Nhưng cô thì ngốc nghếch không hiểu, thứ cần lo thì cô bỏ xó, cô toàn quan tâm đâu đâu như thế.
Nếu có thể, anh vẫn muốn nói toạc ra những chuyện lúc trước… đáng tiếc anh không đủ can đảm, bởi anh sợ cô sẽ hận anh… hận người đã phá hỏng đi tương lai tươi sáng của cô…
Hàn Thần chẳng mấy khi bị rơi vào cảnh bế tắc, tiến thoái lưỡng nan như vậy.
"Không phải đã nói rõ ràng em sẽ ly hôn rồi sao? Tại sao lại ý đồ không làm nữa? Hay là em có chuyện gì khó nói?"
Anh sốt ruột ôm lấy cô:
"Nói với anh, anh sẽ giải quyết cho em, có được không?"
Hứa Đào Nhi cảm nhận cái ôm ấm áp của anh, nhưng cuối cùng cô vẫn đẩy anh ra.
"Em đã nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của chúng ta. Nếu là thời điểm gặp anh năm năm trước em sẽ tự tin hơn để đối mặt với anh, với tình cảm của mình. Thế nhưng giờ mọi chuyện đã khác, thực tế khiến em không thể ích kỷ chỉ suy nghĩ cho bản thân. Vả lại, em nghĩ bất kỳ đứa trẻ nào cũng mong muốn được ở gần cha mẹ ruột của mình…"
Câu sau thật khiến trái tim cô quặn thắt:
"Nếu anh với vợ có thể làm hòa với nhau, như vậy sẽ tốt hơn…”
Vì sợ mình sẽ khóc cho nên cô nhanh chóng muốn kết thúc. Không đợi anh lên tiếng cô đã chốt lại:
“Nhiên Nhiên… thật sự không cần đến em đâu.”
Hàn Thần bấy giờ mới hiểu ra là từ trước tới giờ cô vẫn luôn hiểu nhầm Hàn An Nhiên là con gái của anh với người phụ nữ khác. Anh nắm lấy tay cô, vừa muốn mở miệng giải thích thì Hứa Đào Nhi đã thu lại tay mình khỏi tay anh.
Dù cô không nỡ lòng nào nhưng vẫn phải dùng chất giọng vô tâm để nói ra:
“Muộn rồi, anh về đi.”
Để tránh bản thân mình sẽ bị xúc động đến bật khóc, cô đã bước vội lên xe của mình, mặc cho anh níu kéo. Hứa Đào Nhi một đường lái xe vào Hứa gia, cứng rắn đến ngu ngốc, kiên quyết để bản thân không quay đầu lại nhìn anh vì sợ chính mình sẽ hối hận.
Bao năm nay, cô hối hận còn ít hay sao?
Mỗi ngày cô dường như đều chìm trong những tiếc nuối, ân hận. Nỗi đau từng chút từng chút dày vò cô, khiến cô thân tàn ma dại, chỉ còn lại thân xác như một cái vỏ rỗng.
Cho đến khi anh một lần nữa xuất hiện trong thế giới của cô, cho cô hiểu thế nào gọi là tìm lại chính mình của những tháng ngày thanh xuân, nhiệt huyết… Khiến cô nhớ lại một thời tuổi trẻ tự do bay bổng. Thật khát khao, hoài niệm nhưng cũng thật tàn nhẫn đau khổ.
Đôi lúc cô nghĩ nếu như anh chưa từng xuất hiện trong thế giới của cô, có lẽ sẽ ít khổ đau hơn. Như thế cô cũng sẽ dễ dàng chấp nhận một cuộc hôn nhân khắc nghiệt với Tần Dịch Phong chứ không phải bảo thủ với suy nghĩ ‘nếu có kết hôn thì cũng phải kết hôn với anh’ của mình, để rồi bị thực tại vả đến đau đớn.
Không có hy vọng sẽ không có thất vọng, sẽ không có hụt hẫng, không có đau khổ gì phải không?
Nhưng hiện thực thì…?
Hứa Đào Nhi còn nhớ như in lần đầu tiên gặp anh ở New York… Từ khoảnh khắc đó, cô biết mình đã bị người đàn ông ấy đánh cắp trái tim. Bao nhiêu năm rồi, vẫn không thể xóa nhòa hình bóng của anh trong tim. Cô dường như cũng đã ngầm chấp nhận sự đau khổ của trái tim mỗi khi nghĩ về anh, thật khó thay đổi.
‘Tút tút’, ‘tút tút’.
Điện thoại bị hỏng không thể kết nối, cho nên cô hoàn toàn không biết bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu tin nhắn của ‘ba bé An Nhiên’ gửi tới cho cô. Càng không thể biết được buổi tối đó cô đã chọc giận anh đến mức nào!
…
Năm ấy, scandal nổ ra, Hứa Đào Nhi mất đi sự nghiệp, bị cả giới truyền thông lẫn người hâm mộ quay lưng do hành động trái với thuần phong mỹ tục của đất nước. Sau đấy, cô kết hôn với Tần Dịch Phong được giới truyền thông nhận định là chiêu trò nhằm xoa dịu dư luận lúc bấy giờ.
Nhiều năm qua đi, gần đây, một số tờ báo chụp được cảnh cô cùng con trai và Tần Dịch Phong hiếm khi đứng chung thì giật tít gia đình hạnh phúc. Lúc ấy, người ta bắt đầu quay ra ‘đồng cảm’ với cô.
Đại loại bình luận như thế này:
‘Năm đó nói hai người họ có tình cảm với nhau thì không ai tin? Người ta yêu nhau đi khách sạn với nhau là bình thường. Kẻ đáng trách nhất chính là lũ chó săn kia, suốt ngày rình mò người ta để giật tít chuộc lợi.’
Rồi thì thương tiếc cho cô, đang yên đang lành vì scandal ngớ ngẩn mà mất cả sự nghiệp:
‘Đây giống như một sự đánh đổi, thôi thì cô ấy đã mất cả sự nghiệp, đổi lại có một người chồng tâm lý, một gia đình chồng yêu thương hết mực như vậy là quá tốt rồi. Không những thế, con trai họ còn đáng yêu như vậy, sau này khéo lại nối nghiệp của mẹ ấy chứ!’
‘Nói mới để ý, có ai nhìn thấy đứa bé không giống cha nó chút nào không?’
Bình luận này lập tức bị một đám cư dân mạng được cho là khóc thuê vào chửi, vốn dĩ bọn họ không quan tâm là nói đúng nói sai, chỉ nghĩ rằng chỗ này là chỗ để khóc thuê, để tung hô gia đình ba người kia đang hạnh phúc, có bất cứ bình luận trái chiều nào đều sẽ bị mắng tơi tả.
‘Thôi đi, đừng có vào chia rẽ gia đình nhà người ta. Ngày xưa chửi mẹ chưa đủ, giờ đến chửi cả con trai người ta à? Độc ác vừa thôi, ngay cả một đứa trẻ cũng không tha sao?’
Hầu như bài báo nào giật tít về Hứa Đào Nhi và chồng con đều có kiểu bình luận y như vậy. Đến mức khiến cho người đàn ông nào đó ngồi ở phòng Phó Chủ tịch của Tập đoàn Hàn Thị xem xong cũng thấy ‘ngứa cả mắt’.
“Cho người xóa hết mấy bài rác rưởi này cho tôi, nếu còn để bài nào xuất hiện, cứ trực tiếp thẳng tay với kẻ viết ra nó. Thật vớ vẩn.”
Thư ký Lưu lập tức nhận lệnh.
Cũng từ đó mà Hứa Đào Nhi không thấy thêm bài nào khác đăng tin về mình ghép chung với Tần Dịch Phong bằng văn từ mỹ miều mô tả hạnh phúc của hai người nữa. Hôm ở nhà hàng cùng Hàn Thần tùy tiện nói vài câu, vậy mà anh vẫn để tâm từng chút.
Không suy nghĩ đúng là không được.
Ngay tối hôm sau khi xảy ra sự việc cô căng thẳng với Hàn Thần, Liễu Linh Lan gọi điện tới hỏi thăm. Nhìn thấy sắc mặt Hứa Đào Nhi qua điện thoại chị ấy cũng phát sầu, hỏi tại sao cô cau có nhăn nhó thì cô không nói cứ trốn tránh mãi.
Liễu Linh Lan lập tức đoán ra có liên quan đến người nhà họ Hàn, cũng chỉ đành khuyên cô mấy câu. Trước khi Hứa Đào Nhi chuyển máy cho Tần Minh chị ấy đã nói:
“Làm chuyện khiến mình khó chịu là sở thích của em à? Nếu đã vậy, thì chị cũng không thể giúp em được đâu. Em nên nhớ, nếu bệnh em bị tái lại thì người khổ nhất chính là con trai em. Chị nói nhiều lần rồi, em không nghe, từ giờ chị cũng sẽ không nói nữa.”
Suốt vài ngày sau đó cô vẫn luôn trốn tránh Hàn Thần, y như cách năm xưa cô từng không muốn gặp người của Hàn gia. Hàn Thần vẫn không từ bỏ, anh thậm chí đã lấy cớ gặp ông nội, gặp mẹ cô để vào Hứa gia. Người lớn trong nhà nghe phong phanh hai người cãi nhau, đã cố ý mời anh ở lại ăn cơm nhằm mục đích hòa giải hai người.
Nhưng một khi cô đã muốn tránh, thì mọi người có làm thế nào cũng không đẩy cô về phía anh được. Sau khi anh rời đi, mẹ đã lên phòng nói với cô: