Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 9: Chương 9



“Chú Dư, chú mau đi ra đi mà, mọi người đều chờ dùng toilet đó.” Tần Hương Liên ở cửa toilet tận tình khuyên bảo.
Tôi lập tức chạy vội qua, “Lão Tần, sao lại thế này?”
Tần Hương Liên vốn muốn dùng biểu tình phẫn nộ tiếp đón, nhưng đột nhiên lại đổi thành mỉm cười rất có phong độ, tôi nhất thời phản ứng lại, thì ra là tôi dính hào quang của sao chổi phía sau.
Tần Hương Liên mỉm cười nói: “Tôi đã ở trong này khuyên chú Dư một tiếng rồi, chú ấy không chịu đi ra…”
Tôi gãi đầu đi qua, “Ba, ba nghe thấy không? Con là Thắng Nam, mau đi ra, lão Tần tiêu chảy, nếu ba không mở cửa, hắn vãi ra quần mất …”
Nhất thời Tần Hương Liên dùng ánh mắt hung hăng khoét tôi một đao, “Dư Thắng Nam…”
Tôi vội làm động tác “Xuỵt” một cái, “Cậu có còn muốn tôi đem ông ấy ra đây không?”
Tần Hương Liên tức giận “Hừ” một tiếng sau đó khoanh hai tay ôm bụng tình ý dạt dào nói: “Chú Dư, cứu mạng nha…” Sau đó liếc mắt, “Người ta… Thật sắp ra quần rồi …”
Không đến vài giây, ba tôi quả nhiên mở cửa, sau đó lệ già tung hoành nói: “Tiểu Nam, mẹ con đâu? Mẹ con đi đâu vậy? Ba tìm khắp nơi cũng không tìm thấy cô ấy đâu.”
Tôi đỡ ông đến sô pha bên kia ngồi xuống, những nhân viên xem náo nhiệt ở dưới ánh mắt lạnh như băng của Tần Hương Liên đã tản đi nên làm gì thì đi làm việc đó.
Lúc này, Miêu Thuật đi tới hỏi tôi, “Sao lại thế này?”
Tôi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi hôm nay vừa lúc không có thời gian, cho nên làm phiền lão Tần giúp đỡ trông nom ba tôi một chút.”
Tần Hương Liên đã đi tới, cầm khăn tay đưa vào tay ba tôi, ba tôi không nhận ngược lại gắt gao ôm lấy cánh tay của tôi, “Nam Nam à, chúng ta về nhà nhanh chút nha, mẹ con với chị con sẽ lo lắng.”
Tôi trấn an ba tôi, “Ba, hôm nay con bề bộn nhiều việc, ba ngoan ngoãn ở nơi này của lão Tần chờ con, con cam đoan xong việc liền đưa ba về nhà. Hơn nữa, lão Tần thích nói chuyện phiếm với ba như vậy, nếu ba đi rồi, hắn sẽ khổ sở, đúng không Lão tần…”
Lão Tần chỉ có thể phối hợp giật giật khóe miệng.
Ba tôi dần dần bình tĩnh lại, tôi liền đi theo Miêu Thuật và Tần Hương Liên vào phòng khách.
Miêu Thuật vừa ngồi xuống liền mỉm cười nói: “Tần tiên sinh, ngài tan tầm không nói chuyện công việc, tôi cũng chỉ có vào thời gian ngài đi làm mạo muội quấy rầy.”

Ôi, sao chổi này hóa ra cũng biết nói tiếng người ?
Con người Tần Hương Liên này tuy rằng không có khí khái đàn ông gì, chỉ là đầu óc cũng vô cùng giảo hoạt. Lúc này chớp mắt liền nói: “Mọi người đều là anh em, không cần khách khí như vậy, hai ta không phải đã ngủ chung một giường rồi sao?”
Miêu Thuật: “…”
**********************
Tôi vẫn nghĩ đến lão Tần là cái tên gặp sắc quên lợi, không nghĩ tới là, hắn lại có thể ương ngạnh giống như nhà bị cưỡng chế giải phóng mặt bằng, kiên quyết không chuyển khỏi nơi này trước thời hạn thuê. Thế cho nên, khi Miêu Thuật chau mày rời đi, tôi âm thầm vui mừng trong lòng.
Xem, cái này là hậu quả tự tin mù quáng.
Tôi thấy lão Tần cũng rất bận, liền dẫn ba tôi về nhà. Vừa đến lầu dưới nhà, một vị phu nhân ăn mặc sang trọng quay cửa kính xe xuống, cười nói: “Dư tiểu thư, chúng ta nói chuyện đi?”
Tôi vừa thấy người tới, lễ phép cười cười, “Rất xin lỗi, Miêu phu nhân, tôi hiện tại không rảnh.”
Diêu Lệ Trânmột chút không buông tha, lại có thể xuống xe đi đến trước mắt tôi, “Một mình mang theo ba rất vất vả chứ? Hơn nữa lại là một người ba luôn gây họa.”
Tôi quay đầu không vui nói: “Miêu phu nhân ngài thật sự là vất vả, còn cố ý bỏ công điều tra, đáng tiếc để cho bà thất vọng rồi.”
Bà ta thờ ơ cười cười, “Vừa hay tôi có quen biết với một vị trưởng viên dưỡng lão, lấy giao tình của tôi với ông ta, tôi cam đoan bọn họ sẽ đối với ba cô rất tốt.”
Tôi cười nói: “Không dám làm phiền Miêu phu nhân, ba tôi tự tôi cũng có thể chăm sóc rất khá.”
Bà ta thấy tôi muốn rời đi, vội gõ giày cao gót đuổi theo, “Dư tiểu thư, đã có tiền có năng lực làm cho ba mình được trải qua cuộc sống tốt hơn, sao cô lại cố chấp như vậy? Nói thật, kiên nhẫn của tôi sắp để cho cô dùng hết rồi. Nói thật với cô, cô đưa ba cô đến nơi nào, một cuộc điện thoại của tôi liền có thể làm cho bọn họ giống như lúc này trả về cho cô, trừ phi cô một ngày hai mươi tư giờ không làm việc, tự mình chăm sóc ông ta.”
Nói thật, lời đó của bà mo biết cắn người này thành công chọc giận tôi, tôi quay đầu đi đến trước mặt bà ta, có chút tức giận nói: “Hóa ra là bà làm?”
Diêu Lệ Trânôm cánh tay hếch cằm nhìn tôi cười. Trời ạ, xem điệu cười xấu xa của bà ta, cho bà ta phủ thêm áo choàng đội thêm mũ, lại cầm thêm cái chổi, bà ta liền thật sự trở thành một mụ phù thủy biến thái nha.
Tôi tức giận đến hít sâu một hơi, rồi sau đó cười nói: “Nếu Miêu phu nhân hãnh diện như vậy, tôi không hợp tác thì thật là có chút ngượng ngùng.”
Diêu Lệ Trân lấy điện thoại ra, bấm vài số, “Lão Trần à, vị Dư tiên sinh tôi đã đề cập với anh, buổi chiều tôi sẽ đưa ông ta đến chỗ anh…”

Bà ta cúp điện thoại sau đó đắc ý dào dạt nhìn tôi.
Tôi cười nói: “Vẫn là kẻ có tiền tốt nhất, tùy tiện gọi điện thoại là có thể chơi đùa người nghèo xoay vòng vòng.”
Bà ta nhướng mày, đối với lời nói của tôi không thèm để ý chút nào.
“Xin hỏi, kế tiếp tôi nên làm những gì đây?” Tôi nghiêm túc hỏi.
Diêu Lệ Trân đảo mắt, “Từ chức…”
Tôi cười lạnh, “Ngài đùa tôi rồi, không thể nào.”
“Làm việc cho tôi …” Giọng nói của bà ta nghiêm túc, một chút cũng không giống nói đùa.
“Tôi rất thích công việc hiện tại của mình…” Tôi nhíu mày nói.
Bà ta nhíu mày, “Đây cũng là điều kiện đàm phán của cô, đúng không? Tôi hiểu…”
Tôi không lên tiếng.
“Tiền lương tháng này…” Bà ta vươn một ngón tay.
Tôi ra vẻ trấn định suy tính, kì thực trong lòng đã ra quyết định.
Bà ta thấy tôi trầm mặc, lại bổ sung: “Hơn nữa phí dụng của ba cô không cần cô gánh chịu một phân tiền.”
Nói đến mức này, tôi nếu không đáp ứng thì nhất định là một kẻ đần độn chính tông rồi.
Vì thế, tôi đưa tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Bà ta chạm vào tay tôi tượng trưng rồi ghét bỏ rụt trở về.

*****************************
Diêu Lệ Trânquả nhiên không lừa tôi, buổi chiều liền có chuyến xe đặc biệt đến đón ba tôi đi rồi.
Tôi đi theo đến trại an dưỡng thì thấy, cư nhiên là cái loại trại an dưỡng cao cấp ở trong đó một ngày đã có thể làm cho tôi phá sản, một người một phòng vượt qua khách sạn năm sao.
Dàn xếp tốt cho ba tôi, tôi liền chạy nhanh trở về công ty tìm bà chủ xin phép. Tôi nói với bà chủ muốn xin nghỉ một thời gian ở nhà chiếu cố ba, bà chủ lại có thể rất dễ nói chuyện, ngược lại còn nói lương tạm y theo mà phát, tôi cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
Chạng vạng, Diêu Lệ Trân lại một lần xuất hiện ở dưới lầu nhà của tôi, tôi xách ra vài món hành lý đơn giản rồi lên xe.
Trên xe, trên mặt Diêu Lệ Trân có một vẻ cười xấu xa sau khi thực hiện được gian kế, “Vẫn là hợp tác với tôi lợi ích thực tế nhiều hơn chứ?” Giờ khắc này, tôi cảm thấy hai mẹ con bọn họ thật sự là cực kỳ giống nhau.
Tôi mỉm cười, “Đó là đương nhiên.”
Diêu Lệ Trân lại bổ sung, “Nhưng mà, việc này nhất định không thể để cho lão Tam biết.”
Tôi gật đầu “Đương nhiên.”
Xe tiến vào cửa lớn của biệt thự, tôi liền phát hiện xe Miêu Thuật dừng ở trong sân.
Diêu Lệ Trân nhỏ giọng than thở một câu, “Thằng con thối, trở về rất nhanh.”
Diêu Lệ Trân trực tiếp đưa tôi lên lầu hai vào trong phòng bà cụ Miêu, lúc này bà nội Miêu nửa tựa vào trên giường, Miêu Thuật thì ngồi ở bên giường đang nhỏ giọng nói chuyện cùng bà. Miêu Thuật thấy chúng tôi tiến vào, nhất là sau khi nhìn thấy tôi, sắc mặt nhất thời cứng đờ.
Lúc này, Diêu Lệ Trân cười nói: “Mẹ nghe nói Thắng Nam trước kia từng học y tá, vừa vặn bà nội lại rất thích cô ấy, cho nên mẹ đã nghĩ đưa cô ấy tới chăm sóc bà nội vài ngày.”
Miêu Thuật không nói chuyện, mặt nhăn mày nhíu.
Bà nội Miêu cười vẫy vẫy tay với tôi, “Cháu gái mau tới đây, cháu nguyện ý chăm sóc bà già này?”
Tôi vội gật đầu, “Đương nhiên, có thể chăm sóc bà nội là phúc khí của cháu.”
Miêu Thuật có chút hóa đá, sau một lúc lâu mỉm cười với bà nội Miêu nói: “Bà nội, bà nghỉ ngơi một chút trước, cháu có lời muốn nói cùng Thắng Nam.” Nói xong đứng dậy kéo tay tôi liền đi ra ngoài cửa.
Ra khỏi phòng đi vào hoa viên, tôi rốt cục mới thành công giãy khỏi tay anh ta.
Miêu Thuật nhướng mày hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
Tôi nhún vai, “Anh cũng thấy đấy, tôi là người bị hại.”

Miêu Thuật đột nhiên lại nở nụ cười, “Tôi có thể lý giải là cô đã bán đứng tôi không?”
Tôi cười nói: “Nếu tôi muốn bán đứng như anh nói, hiện tại tôi hẳn là cầm tiền của mẹ anh xa chạy cao bay .”
Miêu Thuật nghe xong lời tôi nói dường như cảm thấy hơi có chút lý sự cùn, tôi lại nói tiếp: “Bởi vì khi mẹ anh tìm được tôi, tôi biểu đạt với bà ấy một chút tình chúng ta vững hơn vàng, sau đó liền biến thành tình trạng như trước mắt vậy…”
Biểu tình Miêu Thuật có chút khó tin, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó.
Trầm mặc sau một lúc lâu, Miêu Thuật hỏi: “Cô thật sự không có bán đứng tôi?”
Tôi nói: “Với chỉ số thông minh của tôi, còn có thể cùng ngài chơi trò hai mặt?”
Ánh mắt Miêu Thuật nhìn tôi vẫn như trước trang bị đầy không tín nhiệm. Lúc này, điện thoại của anh ta vang lên, anh ta tiếp điện thoại rồi đi vào trong nhà. Tôi xoay người đang muốn theo vào, lại phát hiện cách đó không xa trong vườn hoa cao cỡ nửa người có chút động tĩnh. Bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, tôi bước từng bước một đi qua, sắp sửa đi đến bên cạnh thì, đột nhiên một ông lão đại khái hơn bảy mươi tuổi đứng lên, trong tay lại còn cầm một cái kéo lớn, tôi bị dọa đến nhất thời kêu lên một tiếng thảm thiết.
Không nghĩ tới ông ấy dường như cũng bị dọa không nhẹ, cũng bất giác hét to một tiếng, cái kéo trong tay cũng rớt xuống, ngay sau đó lại kêu thảm thiết một tiếng, hỏng rồi, không chừng là kéo rơi trúng chân.
Tôi đặc biệt ngượng ngùng đi vào vườn hoa, “Ông ơi, ông không sao chứ?”
Ông ấy hướng tôi nhếch miệng cười, “Nữ hiệp, đã lâu không gặp nha.”
Trước mắt xem ra, không phải ông lão này hài hước xúc động mạnh, ông ấy giống ba tôi, trong đầu sắp xếp gì đó rất cổ quái. Vì thế, tôi cười hắc hắc, chắp tay hùa theo ông ấy nói: “Phong thái năm đó của ngài vẫn không giảm nha.”
Ông ấy nhất thời cười ha ha.
Tôi thấy ông lão này tuy rằng đầu đầy tóc bạc, nhưng hai mắt lại sáng ngời có thần, hơn nữa cười rộ lên lại có một luồng tính khí trẻ con, tôi cũng đã bị cuốn hút theo cười ngây ngô.
Ông ấy hắng giọng, đột nhiên đứng đắn hỏi: “Cháu đến đây làm gì?”
Tôi cố ý khinh thường nói: “Thiên cơ bất khả lộ …”
Ông lão kỳ quái kia cúi đầu bắt đầu nghiêm túc tu bổ thực vật trong vườn hoa, “Kẻ có tiền không dễ tiếp xúc chứ?”
Tôi đột nhiên nhớ tới vừa mới cùng Miêu Thuật nói chuyện, trong lòng nhất thời căng thẳng, bồi cười nói: “Làm việc cho người có tiền càng không dễ dàng chứ?”
Ông lão kỳ quái cúi đầu cười cười, việc trên tay cũng không dừng lại.
Tôi thấy ông lão kỳ quái không mói thêm gì nữa, liền tìm cái băng đá ở bên cạnh vườn hoa ngồi xuống nhìn ông ấy tu bổ hoa cỏ. Lúc này Miêu Thuật tiếp điện thoại xong vội vàng đi tới, tôi đứng dậy đang muốn nghênh đón, đã thấy anh ta đi đến bên người ông lão kỳ quái cung kính gọi một tiếng: “Ông nội…”