Dương Hoắc Nam nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của bảo bảo liền biến sắc.
- Mami... mami có lẽ sẽ không... sẽ không...
Huyết bảo bảo lần này rơi nước mắt khá giả tạo ra.
Dương Hoắc Nam liền mất thăng bằng mà tớ xuống.
Dương Tuyết, em lại muốn bỏ anh... em ghét anh đến thế sao?
Dương Tuyết... em mau quay về đi mà.
Dương Hoắc Nam lúc này trên khuôn mặt đã hai hàng nước mắt.
Hoàng Y và Ninh Ngọc Diệp đứng bên trong nhìn Dương Hoắc Nam thẫn thờ như người sắp chết vậy. - Tiểu Y... có một chuyện mà tớ rất muốn hỏi cậu trong 7 năm nay.
- Chuyện gì?
- Tại sao cậu lại căm ghét người nhà Dương gia đến vậy?
Ninh Ngọc Diệp nhìn thẳng vào mắt bạn mình.
Hơ...
Hoàng Y ôm chần lấy bạn mình.
- Ngọc Diệp... cậu có tin những lời tớ sắp nói không?
- Tin chứ.
Ninh Ngọc Diệp trả lời chắc chắn.
- Nếu tớ nói là tớ đã từng chết một lần và quay trở lại thời điểm lúc mới quen Dương Hoắc Hy. Cậu có tin không?
- Hả??? Ý cậu muốn nói... là cậu đã chết và được trọng sinh?
Hoàng Y gật đầu.
- Vậy trước khi... quay trở về cậu đã xảy ra nhưng chuyện gì mà khiến cậu căm ghét nhà họ Dương đến vậy?
- Chút nữa chúng ta vào phòng làm việc riêng tớ sẽ kể lại.
Hoàng Y lảng tránh vấn đề cô được quay trở lại.
Điều mà cô chú ý nhất bây giờ là nhìn Dương Hoắc Nam đau khổ trong tuyệt vọng.
Có lẽ anh anh ta hoàn toàn yêu tiểu Tuyết thật lòng. Nhưng... anh ta sẽ không bao giờ có được một tình yêu hạnh phúc nữa đâu. Nếu tiểu Tuyết nhớ lại tất cả thì anh ta cũng sẽ một lần nữa chìm vào trong bóng tối thôi.
Tương lai còn dài... Dương Hoắc Nam, anh chuẩn bị chờ đón một tương lai ngược và ngược.