- Ta biết rồi... ta cũng chưa nhìn thấy mặt hắn nên chưa biết hắn ta già hay trẻ, giống gia cầm hay gia súc, giống đực hay giống cái...
Huyết Lãnh Tuyết buông ra những lời nói chê bai cái tên họ Quân đó.
=.= Mami à... người ta là giống đực đó...
- À... mami, hình như vị hôn phu của mami tên là Quân Hải Lam thì phải.
- Ờ... cái tên nổi tiếng thay người yêu như thay áo... hắn ta còn tuyên bố muốn hủy hôn với ta vì nói ta là một phế vật.
Huyết Lãnh Tuyết cười nhạt.
- Mami có muốn con xử lý hắn, khiến hắn bị liệt dương không?
Huyết bảo bảo nở nụ cười hết sức "ngây thơ".
- Không cần... kệ hắn đi, nghe tên thôi là khiến mất ăn mất ngủ rồi.
Huyết Lãnh Tuyết bỏ vào phòng.
- --------------------------------
7:00 pm...
Quân Hải Lam ngồi trong một nhà hàng sang trọng của thành phố M.
- Hừ... đay là lần đầu tiên có người dám cho bổn thiếu gia đây đợi cả 30 phút đồng hồ.
Quân Hải Lam mặt nhăn nhó như khỉ đột vậy.
- Trời ơi... người đàn ông bên kia đẹp trai quá...
- Đúng vậy... đúng vậy...
Bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quân Hải Lam.
Hừ, mấy cái con ong bướm này thật phiền phức... không phù hợp với bổn thiếu gia ta đây.
- Chào Quân tổng, khiến anh đợi lâu rồi.
Huyết Lãnh Tuyết trong một bộ đồ trang nhã giản dị khiến bao người đàn ông nhìn cô đắm đuối.
Nhưng cô lại không biết được rằng trong đám đàn ông đó có Dương Hoắc Nam.
- Sao cô lại đ...
Quân Hải Lam đang tức giận nhưng khi nhìn cô liền ngơ người.
- Cô là...
- Xin chào Quân tổng, tôi là Huyết Lãnh Tuyết. Là nữ CEO của công ty CPIC trong lĩnh vực bảo hiểm bất động sản và nhân thọ, cùng với quản trị tài sản và đầu tư vào một số công ty nổi tiếng trong nước và ngoài nước.
Huyết Lãnh Tuyết giới thiệu về mình.
- WTF... Cô là Huyết Lãnh Tuyết, là đại tiểu thư phế vật của Huyết gia mà?
Quân Hải Lam kinh ngạc.
- Ai nói với chú là mami của tôi là một phế vật vậy?
Huyết bảo bảo cười gằn.
- ...- Quân Hải Lam câm nín.
Quân Hải Lam nắm chặt lấy tay Huyết Lãnh Tuyết.
- Thì ra bao nhiêu năm nay cô giấu giếm người ngoài dưới từ "phế vật""...
- ???
Huyết Lãnh Tuyết nhíu mày.
Cô giấu giếm hồi nào?
Dương Hoắc Nam ngồi gần đó mặt đã đen không thể đen hơn.