Đệ nhất mỹ nhân của Liên minh, đóa hoa trong quân đội, hắn vẫn luôn cảm thấy có thể hái được cũng là một thành tựu.
Nhưng Tướng quân Mạt vẫn luôn không đồng ý.
Tuy nói hắn đã kết hôn ba lần, bây giờ bên cạnh cũng có không ít phụ nữ, nhưng đàn ông có thành tựu không phải bên cạnh đều có rất nhiều người đẹp sao?
Bây giờ đã là thời đại gì rồi, không lẽ còn nói với hắn mấy từ phí lời kiểu phải một vợ một chồng nữa chắc.
Tâm tư của Bành Khố Các với Mạt Na, hắn cũng biết.
Nhưng, cái tên Bành Khố Các đó dã tâm rất lớn, nếu có thể cho hắn điều kiện tốt hơn, bất luận là Terra hay Mạt Na, Bành Khố Các chắc chắn đều sẽ dâng hai tay nhường cho hắn.
Nếu Liên minh thật sự xảy ra chuyện gì, vì muốn bàn điều kiện với hắn, lại biết hắn muốn có Mạt Na, khả năng Bành Khố Các lừa Mạt Na đến đây cũng rất lớn.
Brien trước nay đều không kháng cự nổi trước mỹ sắc, vừa nghe thấy câu này trong lòng liền dao động.
Nếu chỉ là tâm phúc của Bành Khố Các đưa Mạt Na đến đây, vậy thì một chút uy hiếp cũng chẳng có.
Chuyện này cũng phù hợp với tác phong xưa nay của Bành Khố Các.
Không thể nào có chuyện hắn đích thân tới đây được.
Hắn vẫn đề phòng Bành Khố Các, Bành Khố Các đương nhiên cũng không đặc biệt tin tưởng hắn ta.
“Đại ca, Bành Khố Các nói, nếu không muốn bàn thì thôi, nhưng hi vọng ngài chạy mau đi, vì hắn chắc chắn sẽ toàn lực truy kích.”
“Bàn, ai nói tao không bàn? Tâm phúc của hắn tên gì?”
“Long Gia.”
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Brien liền đen đi.
Long Gia?
Nghe có vẻ còn ra dáng đại ca hơn cả hắn!
“Cho chúng vào đi.”
Phi cơ của Brien lớn hơn những phi cơ bình thường rất nhiều.
Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô nhận được câu trả lời đồng ý để họ đến đó đều có chút kích động.
Chỉ cần họ lên đó, bắt sống Brien mới có khả năng sống sót.
“Tiểu Tô, sử dụng chiến giáp thế nào, em đã học hết chưa?”
Vệ Thường Khuynh vẫn có chút lo lắng cho Tề Tiểu Tô.
Họ để cho phi cơ tự động lái tạm thời dừng tại chỗ, còn bản thân điều khiển chiến giáp bay ra khỏi khoang tàu, bay vào phi cơ của Brien.
Chuyện này trên thực tế cũng giống như tự chui vào hang cọp.
Bình thường chẳng có ai dễ dàng đưa ra quyết định này.
Một khi đã vào phi cơ của đối phương, trừ khi có thể giành được quyền điều khiển, bằng không chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp.
Nhưng nếu họ không làm thế, họ vốn không có cơ hội bắt sống Brien.
Với độ tiên tiến của phi cơ Brien, muốn đuổi kịp hắn cũng rất khó.
Dẫn theo Tề Tiểu Tô, ngoài việc có thể giảm tính cảnh giác của Brien, hơn nữa, bây giờ bên cạnh anh, có thể nói thân thủ của Tề Tiểu Tô là mạnh nhất.
Có thể cùng cô tay nắm tay đối địch, Vệ Thường Khuynh cũng cảm thấy rất hài lòng.
Nghe thấy anh lo lắng, Tề Tiểu Tô hít sâu một hơi, nói: “Yên tâm đi, em không có vấn đề gì!”
Cách thao tác chiến giáp, cô đã nắm vững cả rồi.
Chỉ là, vốn dĩ lái phi cơ, ít nhiều vẫn có một chút cảm giác an toàn, bây giờ phải rời khỏi phi cơ, chỉ mặc bộ chiến giáp này bay ra ngoài, một mình lơ lửng giữa ngân hà, cảm giác này làm cô cảm thấy rất kích thích.
Nghĩ lại thấy, giữa vũ trụ bao la, cô trở nên nhỏ bé biết mấy!
“Vậy chuẩn bị đi thôi.” Vệ Thường Khuynh đồng thời hạ lệnh cho ba phi cơ còn lại cũng đứng yên tại chỗ chờ, đợi tin của anh và Tề Tiểu Tô.
“Đội trưởng, sao hai người có thể trực tiếp lên phi cơ của Brien được? Như vậy quá nguy hiểm!”
“Phải đó, đội trưởng, vẫn nên nghĩ cách khác thôi!”
Vệ Thường Khuynh nói: “Tôi đã quyết định rồi, đây là mệnh lệnh! Đứng yên tại chỗ chờ lệnh!”
Chuyện mà anh đã quyết định, tuyệt đối sẽ không nghe ai khuyên can. Hơn nữa, cho dù nguy hiểm, vợ anh cũng không sợ, anh có gì phải sợ chứ?
Phần dưới khoang thuyền từ từ mở ra một con đường, Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh đồng thời từ phi cơ của mình nhún người nhảy ra ngoài.
Tề Tiểu Tô liền lập tức cảm nhận được cảm giác mất trọng lực trong vũ trụ.
Trong nháy mắt cô không chịu ảnh hưởng của trọng lực nữa trôi nổi giữa vũ trụ.
Xung quanh đều là vũ trụ ngân hà không có biên giới, vô cùng vô tận.
Rơi vào đó, cô cảm thấy bản thân giống như một giọt nước nhỏ bé giữa đại dương bao la.
“Mở thanh cân bằng của chiến giáp, rồi mở van tiến thẳng về trước.” Giọng của Vệ Thường Khuynh thông qua Hệ thống Tiểu Nhất, vang lên trong đầu cô.
Giữa hai người họ có một cầu nối đại tài như Hệ thống Tiểu Nhất, không sợ bị người khác phát hiện, hai người cũng có thể trao đổi với nhau bất kỳ lúc nào.
“Em biết rồi.”
Sau chút hoảng loạn và chưa thích ứng ban đầu, Tề Tiểu Tô tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại, dựa theo những kiến thức trước đó học được, mở hai thiết bị này.
Rất nhanh cô đã có thể lấy lại cân bằng, hơn nữa còn đang bay thẳng về trước.
Ở giữa đường, Vệ Thường Khuynh tiến đến gần, giơ tay ra với cô.
Tề Tiểu Tô xuyên qua mặt nạ nhìn anh, giơ tay ra, được bàn tay anh siết chặt.
Hai người vai kề vai bay về phía phi cơ của Brien.
“Cảm giác này thật kỳ diệu.” Tề Tiểu Tô không nhịn được liền thốt lên một câu cảm thán. Tuy bây giờ hai người họ đang phải “Đưa dê vào miệng cọp”, nhưng cảm giác ngao du giữa bầu trời này thật sự quá mới mẻ quá kỳ diệu, che phủ cả sự căng thẳng, làm cô không kiềm chế được mà thốt ra câu này.
Vệ Thường Khuynh nhìn cô, nói: “Sau này hôn lễ của chúng ta cũng sẽ cử hành giữa bầu trời nhé.”
Đây đúng là một ý kiến hay.
Nhưng, không có quá nhiều thời gian để họ bàn những chuyện này, họ đã nhìn thấy phía dưới của phi cơ Brien đã từ từ mở ra một con đường.
Giống hệt như một con cá mập đang há miệng vậy.
Và hai người họ giống như hai chú cá mòi nhỏ, bị cái miệng khổng lồ đó nuốt chửng.
“Căng thẳng không?” Vệ Thường Khuynh hỏi.
“Có anh ở bên, chẳng có gì phải căng thẳng cả.”
Câu trả lời của Tề Tiểu Tô khiến lòng anh cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đúng vậy, có cô ở bên, anh cũng không sợ bất kỳ nguy hiểm khó khăn gì cả.
Vệ Thường Khuynh cảm thấy bản thân bây giờ thật sự rất hạnh phúc, rất thỏa mãn. Cuối cùng anh cũng tìm thấy một người như vậy, bất luận anh làm gì, bất luận anh đưa ra quyết định nguy hiểm như thế nào, muốn xông vào thế cục nguy hiểm nhường nào, cô cũng có thể không nói tiếng nào mà đi theo anh.
Không ngăn cản, không khuyên can, chỉ đi theo anh như vậy.
Không sợ, không lo lắng, hơn nữa còn có bản lĩnh thật sự.
Ông trời xem như đã quá hậu đãi anh rồi.
Tặng cho anh một người vợ tuyệt vời như thế, là người đồng hành mà anh luôn muốn có được.
“Hai người này còn tay nắm tay?” Lúc họ bay đến gần, Brien tuy vẫn chưa thể nhìn rõ dáng vẻ của họ, nhưng lại nhìn thấy hai người họ đang tay nắm tay: “Lẽ nào không phải là Mạt Na?”
Nếu không phải Mạt Na, vậy là ai?
Brien nhíu mày, xoay người bước về phía khoang tàu, có một cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang lập tức tiến đến gần: “Đại ca, có muốn uống rượu không?”
Chẳng ai giống như Brien, muốn đến đánh Liên minh còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp như vậy đến.
Nhưng, hắn là người không có phụ nữ bên cạnh liền cảm thấy không chịu nổi.
“Chúng ta có khách quý, đợi đó.” Brien giơ tay cấu một cái thật mạnh lên mông cô ta, sau đó đẩy nhẹ cô ta ra.
Cô gái xinh đẹp xoay người rời đi, bước sang một bên đứng đợi.
Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô sau khi vào trong phi cơ, cái miệng khổng lồ đó liền từ từ khép lại.
Ở phía trước có hai người đàn ông đầy đủ vũ trang đang vác súng chờ họ.