Bọn người Hạ Kế Dao đã từng gặp bọn họ rồi, cho nên nghe thấy giọng Tiêm Tiêm lập tức nhận ra ngay.
Nhưng bọn họ không biết có nên mở cửa cho họ vào hay không.
Hạ Kế Dao mở camera ở cửa, quả nhiên nhìn thấy Vương Đại Bảo và Tiêm Tiêm. Hai người đều đang sốt ruột.
“Hai người đến làm gì?” Anh ta cau mày hỏi.
“Anh là ai? Tại sao anh lại ở đây?” Tiêm Tiêm nghe thấy giọng anh ta liền không vui: “Có phải là Xa Vũ không?”
“Tôi là Hạ Kế Dao.”
“Hạ Kế Dao, tôi biết anh, chiến đội Diệm Ưng! Mau mở cửa cho chúng tôi vào đi.”
“Ngại quá, trước khi có sự đồng ý của chủ nhà, tôi không thể mở cửa được.”
“Tề Vân Diên ở bên trong có phải không? Anh gọi cô ta ra đây!”
Hạ Kế Dao nghe thấy cô ta mở miệng ngậm miệng đều gọi cả tên họ mợ Vệ của bọn họ ra, trong lòng anh ta đã có chút không vui rồi, đang định nói thêm gì nữa thì Tề Tiểu Tô đã đi xuống.
Rõ ràng là cô vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt, mặt đỏ bừng, nhìn giống như một đóa hoa vô cùng xinh đẹp.
Mấy người đàn ông vội vàng dời mắt đi.
Tề Tiểu Tô vốn đã đẹp rồi, giờ lại nhuộm thêm chút xuân tình và vì bị ngâm nước nóng cho nên lại càng tươi đẹp vô song.
“Mợ Vệ, bên ngoài là Vương Đại Bảo và Tiêm Tiêm.” Hạ Kế Dao nói.
“Ừm, tôi biết rồi, mở cửa cho bọn họ vào đi.”
Tề Tiểu Tô ngược lại muốn biết hai người này đến đây làm gì.
Bọn họ có quan hệ tốt với bà Vệ - Cẩm Địch, cho nên cô cũng không có bao nhiêu hảo cảm đối với hai người này cả.
Cửa vừa mở, Tiêm Tiêm đã tức tối xông vào. Vương Đại Bảo đi theo phía sau cô ta, nhưng lại tỏ ra khá bất đắc dĩ.
Vừa rồi sau khi bảo bọn họ mở cửa, Tề Tiểu Tô đi vào phòng bếp, bây giờ tay chân cô vẫn còn đang nhũn ra, muốn cô nấu cơm cho nhiều người như vậy là không thể nào, cho nên cô chỉ lấy ít trái cây từ trong tủ lạnh trong không gian ra, rửa sạch, dùng một cái chậu rất lớn bê ra.
Trước lúc này, cô cũng lấy ít rau thịt và gạo từ trong không gian ra để trong bếp rồi.
“Ăn chút trái cây lót dạ đã, đợi lát nữa bảo đội trưởng của các anh xuống nấu cơm.” Cô để trái cây xuống, tự cầm một quả táo cắn một miếng, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Tiêm Tiêm thấy cô như vậy liền trừng hai mắt, chỉ vào cô kêu lên: “Ăn ăn ăn! Cô còn có tâm tình mà ăn táo nữa à!”
Tề Tiểu Tô liếc cô ta một cái, thờ ơ nói: “Tâm tình của tôi bây giờ rất tốt, tại sao lại không thể ăn táo?”
“Cô nói mau, anh Thường Khuynh đang ở đâu?”
Anh Thường Khuynh?
Ánh mắt Tề Tiểu Tô loé lên, mặc dù Vệ Thường Khuynh đã quay lại rồi, nhưng tin tức cũng chưa đến mức đã truyền khắp Liên minh các hành tinh. Trước khi chuyện của anh chưa xử lý xong hoàn toàn, quân đội và Thủ trưởng bọn họ sẽ không để lộ tin tức ra ngoài.
Vậy thì, Tiêm Tiêm biết chuyện này từ nơi nào?
Hơn nữa, còn tìm được nơi này?
Đầu óc cô xoay chuyển, lập tức nghĩ đến Mạt Na.
Mạt Na vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nhưng cô ta bảo Tiêm Tiêm đến đây ầm ĩ thì có thể làm gì chứ?
Nghĩ đến đây, cô khẽ cong môi lên bật cười thành tiếng.
“Sao tôi không nghe thấy A Khuynh nói anh ấy có một người em gái nhỉ?”
A Khuynh, gọi thân thiết như vậy.
Tiêm Tiêm và Vương Đại Bảo đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc gần như kêu lên thành tiếng.
“Quả nhiên là anh Thường Khuynh quay lại rồi? Quả nhiên anh ấy vẫn chưa chết! Anh ấy đang ở đâu?” Tiêm Tiêm kêu lên, không hề để ý đến câu nói vừa rồi của Tề Tiểu Tô.
Cô có thể nhìn ra được, hai người này là thật sự cảm thấy vui sướng khi biết tin Vệ Thường Khuynh trở về.
“Tìm tôi à?”
Lúc này, Vệ Thường Khuynh cũng quần áo chỉnh tề xuống tầng rồi.
Tắm xong, anh thay một bộ quần áo thường mặc ở nhà.
Quần dài màu xám, áo T-shirt màu trắng, tóc cũng hơi ướt, nhìn ít đi mấy phần lạnh lùng, sắc bén, nhưng trông lại thành thục hấp dẫn hơn.
Mặc dù anh hỏi nhưng không hề nhìn vào Tiêm Tiêm, anh đi về phía Tề Tiểu Tô, ngồi xuống bên cạnh cô sau đó nắm tay cô đưa tới bên miệng mình, cắn một miếng lên quả táo của cô.
Hoàn toàn không để ý đến việc cô đã ăn dở rồi.
Vương Đại Bảo và Tiêm Tiêm đều trợn to hai mắt nhìn anh.
Người đàn ông này chính là Vệ Thường Khuynh sao!
Bọn họ biết anh, cũng nhận ra anh.
Nhưng, trước kia nhìn thấy video của anh, ảnh của anh, anh đều mặc quân trang thẳng thớm, môi mím chặt, ánh mắt sắc bén, trông rất lạnh lùng, kiên cường.
Bọn họ từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Vệ Thường Khuynh mặc đồ thường ở nhà, còn dịu dàng ăn chung một quả táo với một người phụ nữ nào như vậy.
Cho nên bọn họ đều nhìn đến ngây người.
“Hai người đi nấu cơm đi.” Vệ Thường Khuynh không hề nhìn nói một tiếng.
Mấy người Quân Lương lập tức đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt đẩy Tần Tốc và Hạ Kế Dao đi ra ngoài.
Hai người này mới biết nấu cơm, bọn họ đâu có biết.
Có điều, lúc này thật sự đã đói đến mức bụng kêu ọt ọt rồi.
Tần Tốc và Hạ Kế Dao cam chịu số phận đi vào bếp nấu cơm.
Mà lúc này, Vương Đại Bảo và Tiêm Tiêm mới hoàn hồn lại.
Mặc dù đã lấy lại tinh thần, nhưng đối diện với Vệ Thường Khuynh, nói chuyện vẫn hơi lắp bắp, không lưu loát được nữa.
“Thường, anh Thường Khuynh...”
“Tôi không có em trai, em gái.” Cuối cùng Vệ Thường Khuynh cũng quét mắt qua bọn họ.
Tiêm Tiêm nghĩ đến việc bà Vệ mất tích, sự sợ hãi trong lòng bớt đi một chút, lập tức nói: “Gọi anh là gì cũng được, nhưng bây giờ chúng tôi thật sự có việc gấp! Dì Vệ biến mất rồi!”
Đây đã là chuyện ngày hôm kia rồi.
Sau khi Mạt Na làm hỏng bữa tiệc sinh nhật ở Vệ gia, bà Vệ liền vội vàng đi ra ngoài, bọn họ hỏi bà ấy định đi đâu, bà lại nói là đi đòi nợ.
Sau đó thì không hề thấy về nữa.
“Tôi không biết dì ấy muốn đi đâu đòi nợ, nhưng dì Vệ chắc cũng không cho ai mượn tiền, cũng không biết sao lại nói là đi đòi nợ. Sau đó không thấy bà ấy trở về nữa!”
Tề Tiểu Tô cong khoé môi lên.
Đương nhiên chưa trở về rồi, bà ta còn đang ở trong tay Thủ trưởng, làm sao mà trở về được?
Tề Tiểu Tô cảm thấy ghét bà Vệ, cô không thích người đàn bà này một chút nào cả.
Vệ Thường Khuynh lạnh lùng hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Vương Đại Bảo và Tiêm Tiêm bị doạ cho một phen, hai người đều nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.
“Dì Vệ không phải là mẹ anh à? Sao lại không liên quan đến anh chứ?”
Hai ngày qua bọn họ luôn đi tìm bà Vệ, nhưng dù có tìm thế nào cũng không có tung tích, một chút đầu mối cũng không có, giống như người này biến mất không có chút căn cứ nào vậy.
Điều này mới khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Ở Liên minh các hành tinh, theo lý mà nói, nếu như không có chuyện gì xảy ra, một người đang sống sờ sờ không thể không tìm được chút tung tích nào cả. Bởi vì có rất nhiều camera, còn có rất nhiều biện pháp tìm người nữa.
Cho nên, bọn họ cảm thấy bà Vệ đã gặp phải nguy hiểm rồi.
Mười lăm phút trước, cô ta mới liên lạc với Mạt Na, nhưng Mạt Na lại nói một chuyện khác với cô ta trước, Vệ Thường Khuynh trở về rồi, anh chưa chết, anh trở về rồi.
Mạt Na còn nói với cô ta rằng nếu như muốn tìm bà Vệ thì phải để Vệ Thường Khuynh đích thân ra tay nữa.
Tất nhiên là vậy rồi, vì đó là mẹ của Vệ Thường Khuynh mà.
Tiêm Tiêm tra được việc người ở E8706 vừa mới trở lại thông qua quản lý nơi cư trú, cô ta lập tức dẫn Vương Đại Bảo xông đến đây.
Nhưng mà, nhưng mà, tại sao Vệ Thường Khuynh lại thân mật với Tề Vân Diên như vậy? Bọn họ là quan hệ như thế nào vậy?
“Bà ta không phải.”
Vệ Thường Khuynh lạnh lùng nói.
Anh đột nhiên cảm thấy, có phải anh cũng nên đi xử lý cả mối quan hệ này rồi không.