Có lẽ chỉ có bố anh mới biết tất cả những chuyện này.
Nhưng bố anh đi đâu rồi thì không ai biết cả.
Ông ấy đi dạo chơi khắp nơi rồi, rời xa mọi chuyện nhiều năm như vậy, lại còn để lại một cục diện rắm rối thế này.
Miếng ngọc lục bảo đó là mấu chốt gây ra cái chết của Tề Tông Dân và Tô Vận Linh.
Vệ Thường Khuynh nghĩ thông những thứ then chốt đó, đột nhiên anh hiểu ra tại sao vừa rồi Tiểu Tô lại kháng cự anh.
Nhưng điều này lại khiến cho trái tim anh lập tức đau đớn, héo úa.
Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ, chuyện năm đó của mấy người Vệ Kiêu, Phương Tấn, Cẩm Địch, Tề Tông Dân và Tô Vận Linh lại vẫn ảnh hưởng đến anh và Tiểu Tô.
Như vậy quá không công bằng rồi.
Quanh đi quẩn lại, hoá ra giữa anh và Tiểu Tô còn từng có đính ước từ nhỏ, còn từng làm lễ đính hôn rồi.
Đây rốt cuộc là loại duyên phận gì thế?
Nhưng bây giờ anh lại không vui vẻ nổi, bởi vì tâm trạng của Tiểu Tô không ổn, rất không ổn. Cô cứ bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến nỗi lạnh lùng.
Đây không phải là Tiểu Tô.
“Vợ ơi?” Vệ Thường Khuynh giơ tay muốn xoa lên mái tóc ngắn của cô, bình thường anh làm như vậy, lúc cô vui sẽ mặc cho anh xoa, lúc cô không vui sẽ quát anh: Vệ Thường Khuynh, anh đừng có mà làm rối tóc em!
Nhưng Tề Tiểu Tô lại nghiêng đầu đi, để tay anh rơi vào không trung.
Trái tim Vệ Thường Khuynh lập tức liền trĩu xuống.
“Ra chỗ khác nói chuyện đi.” Tề Tiểu Tô không nhìn ai, quay người đi ra ngoài.
Vệ Thường Khuynh lập tức đi theo cô.
Phương Viện Viện thấy tình hình không đúng, vội xuống giường lao qua chỗ bọn họ: “Rốt cuộc mấy người đang làm gì hả? Tờ giấy đó viết cái gì? Tôi muốn xem! Bố, mọi người muốn làm gì thế?”
Cô ta nắm lấy cánh tay Thủ trưởng.
Thủ trưởng nhìn cô ta, cô ta chưa bao giờ thấy ánh mắt phức tạp này của ông.
Tay ông ấy đặt lên mu bàn tay cô ta, dừng một chút, sau đó lại bỏ tay cô ta ra: “Viện Viện, con cứ ở đây trước đã...”
Ông ấy không biết phải nói cái gì, quay người đi ra ngoài.
“Bố! Rốt cuộc là bố đang nghĩ cái gì thế! Bố quay lại, bố quay lại đây!” Phương Viện Viện gào lên muốn đuổi theo, rất nhanh đã bị một vệ sĩ chặn lại.
Trước kia cô ta cảm thấy đây là biểu tượng của thân phận, vệ sĩ là đang bảo vệ cô ta, nhưng bây giờ nhìn hành động ngăn cản cô ta này, một chút tôn kính cũng không có, mà giống như đang canh giữ tội phạm hơn!
“Anh buông tôi ra! Anh thật to gan, dám kéo tay tôi à? Bỏ ra, bỏ ra! Nếu không tôi sẽ đuổi anh! Nghe thấy chưa hả?”
Vệ sĩ kia mặt không cảm giác kéo cô ta vào phòng bệnh, đẩy cô ta vào sau đó đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa.
Trước khi Thủ trưởng rời đi đã ra lệnh cho anh ta, trông coi Phương Viện Viện thật kỹ, không để cho cô ta rời đi.
E8706 là nơi thích hợp nhất để nói chuyện.
Trong phòng khách, Vệ Thường Khuynh nhìn Tiểu Tô ngồi chếch phía anh, tạo thành góc tam giác với anh, với Thủ trưởng, trái tim anh co rút.
Lúc này, anh lại không phải là ngồi ở bên cạnh cô.
Lập tức, giữa hai người giống như có khoảng cách, cô chặn anh lại ở bên ngoài.
Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Nhưng lúc này rồi anh không muốn gây thêm áp lực cho cô.
Cứ làm rõ mọi chuyện trước đã.
Trên thực tế, trước khi Thủ trưởng lấy máu, Tề Tiểu Tô đã dứt khoát bảo bác sĩ lấy máu của mình ở phòng làm việc của bác sĩ rồi.
Trên tờ báo cáo đó, có hai kết quả.
Một cái chứng minh Phương Viện Viện và Thủ trưởng không có quan hệ bố con.
Một cái chứng minh Tề Tiểu Tô và Thủ trưởng là quan hệ bố con.
Bác sĩ là người do Thủ trưởng tự tìm, là người quen, năm phút đã có hai kết quả được đưa ra rồi.
Liếc qua là thấy ngay.
Đến bây giờ Thủ trưởng vẫn còn đang chìm trong ăn năn. Năm đó ông ấy quá vô tâm, quá tin tưởng Vệ Kiêu mới không nghĩ đến việc xét nghiệm ADN.
Sai một ly đi một dặm, sai gần hai mươi năm.
Nhưng lúc đó, đương nhiên ông ấy sẽ tin tưởng Vệ Kiêu rồi.
“Vân Diên...” Ông ấy nhìn Tề Tiểu Tô, vẻ mặt gần như đang lấy lòng. Đây mới là đứa con gái mà ông ấy có lỗi nhiều năm qua, là con ruột, ông ấy nợ cô quá nhiều rồi...
Nhưng ông ấy vẫn còn có quá nhiều chuyện muốn hỏi: “Mẹ con...”
“Ông không xứng nhắc đến bà ấy.” Tề Tiểu Tô lạnh giọng: “Tôi hỏi ông, năm đó ông còn đưa cho Vệ Kiêu một miếng ngọc lục bảo làm vật truyền tin, bảo ông ta đưa cho mẹ tôi có đúng không?”
Lúc Vệ Thường Khuynh nghe thấy cô lạnh lùng nói ra cái tên “Vệ Kiêu”, trái tim anh trùng xuống.
“Đúng, bố chưa từng muốn vứt bỏ bà ấy! Cho nên bố đã đưa miếng ngọc lục bảo mà bố thích nhất, vốn dĩ muốn tặng nó cho mẹ con, bảo ông ấy cầm làm vật truyền tin, mang đến thành phố D giao cho mẹ con, nhưng, nhưng nhiều năm như vậy rồi, thiết bị bắt tín hiệu bên này thật ra đã gần thành công rồi, đã bắt được một ít mảnh vỡ, nhưng bố chưa từng nhận được bất cứ tin tức nào bên đó cả.”
“Năm đó Vệ Kiêu không hề nói với ông à?” Cơn giận của Tề Tiểu Tô lập tức bùng nổ, cô cầm lấy cái đĩa hoa quả trên bàn trà hung hăng ném xuống đất, hai mắt nảy lửa: “Miếng ngọc truyền tin đó căn bản chưa hề giao cho mẹ tôi! Mười năm sau đó bà ấy đến thị trấn Vũ Lũng, có một người lạ đã giao miếng ngọc lục bảo đó cho bà ấy, trên đường quay về, bà ấy bị tai nạn xe và chết cùng với bố tôi!”
“Con nói cái gì?” Thủ trưởng chấn động nhìn cô.
“Ông nghe không hiểu à? Tai nạn xe đó là do có người cố tình gây ra! Bố mẹ tôi vì miếng ngọc lục bảo đó mà bị người ta giết chết! Bọn họ đã chết rất nhiều năm rồi! Đến bây giờ tôi vẫn chưa tra rõ được là kẻ nào đã giết họ!”
Cơ thể Thủ trưởng lảo đảo.
Vận Linh chết rồi?
Tề Tông Dân chết rồi?
Đã chết rất nhiều năm rồi?
“Vậy, vậy bao nhiêu năm như vậy con đã sống thế nào?” Trái tim ông như bị ai cầm dao đâm vào.
“Sống thế nào à? Tôi ăn nhờ ở đậu nhà Tề Tông Bình, chịu đủ lạnh nhạt chỉ trích, sống đến hai mươi ba tuổi, gặp phải một tên nghiện rượu trộm cướp, bị giết chết rồi!”
Những chuyện này vốn dĩ có thể không nói, nhưng Tề Tiểu Tô lại không nhịn được, không kiềm chế được.
Cô tưởng là mình đã không còn chuyện gì nữa rồi, không còn bất cứ vấn đề gì nữa rồi, ai biết, nhìn thấy Thủ trưởng bảo vệ Phương Viện Viện như vậy, còn yêu cầu cô đi xin lỗi Phương Viện Viện, cô liền không thể đè nén được sự độc ác trong lòng xuống nữa.
Cô muốn lôi hết những chuyện này ra, để cho ông ấy biết, sự bao bọc nuông chiều bao nhiêu năm nay của ông ấy đối với Phương Viện Viện đều là trò cười cả!
Mắt Thủ trưởng sầm lại, choáng váng, máu huyết trong lồng ngực cuộn lên, có một giây phút, ông ấy cảm thấy mình sắp nôn ra máu rồi.
Cổ họng tanh ngọt, ông ấy dồn sức đè xuống.
Vệ Thường Khuynh khẽ cau mày, nhìn Tề Tiểu Tô, sau đó nói xen vào: “Vệ Kiêu để lại nghiên cứu mới nhất của ông ấy cho tôi, cho nên lần đó tôi xảy ra chuyện, thật sự đã xuyên qua lỗ sâu, đến thành phố D, gặp được Vân Diên... cứu cô ấy.”
Anh không hề cổ vũ Tiểu Tô nói ra chuyện cô sống lại.
Nhưng nếu cô đã nói rồi, anh chỉ có thể miễn cưỡng che đậy đi một chút.
Quả nhiên Thủ trưởng cho rằng vào thời khắc cuối cùng, Tiểu Tô đã được Vệ Thường Khuynh cứu qua đây, hoàn toàn không suy nghĩ đến phương diện được sống lại.”
Qua lại trong không gian và sống lại sau khi chết là hai khái nhiệm khác nhau.