Thời gian này, Vệ Thường Khuynh luôn đi sớm về khuya.
Sau khi biết được tình hình cụ thể khi họ gặp được Phương Viện Viện qua lời kể của Chúc Niệm Tề, cô biết rằng, bên phía căn cứ nghiên cứu y học đã đắc tội rất nặng với Vệ Thường Khuynh. Chúc Niệm Tề không dám nói rõ tất cả những gì Phương Viện Viện đã nói hôm đó với cô, nhưng ý tứ chung chung cũng đủ rõ rồi.
Bản thân Tề Tiểu Tô còn thấy ghê tởm và ấm ách, nói gì tới Vệ Thương Khuynh?
Cho nên, bên phía căn cứ nghiên cứu chắc chắn đã trở thành kẻ địch hàng đầu mà anh muốn đối phó rồi.
Hôm nay họ nhắc tới chuyện này, nếu như bình thường, chắc chắn Vệ Thường Khuynh đã không nhẫn nhịn được. Nhưng anh không hề phản đối, không hề kháng nghị, cứ lẳng lặng lờ đi, điều này đã đủ cho thấy có vấn đề rồi.
Chắc hẳn trong lòng anh đã có kế hoạch khác.
“Nằm trong dự tính của anh, tạm thời em không cần quan tâm những chuyện này, bây giờ em chỉ cần ăn no ngủ kĩ tâm tình ổn định là được”
Vệ Thường Khuynh thấy có hiểu mình, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, anh đặt tay lên phần bụng phẳng lì của cô, dịu dàng nói: “Chuyện bên ngoài cứ giao cho anh giải quyết là được.”
“Anh định nuôi em thành con heo thật à.” Tế Tiểu Tô thở dài.
“Bậy nào!” Vệ Thường Khuynh không khỏi bật cười: “Làm gì có heo nào xinh thế?”
Tế Tiểu Tổ trợn mắt khinh thường.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, ăn cơm thôi, anh đưa em tới tổ đặc biệt.”
Nhắc tới tổ đặc biệt, Tê Tiểu Tô bỗng hưng phấn hẳn lên: “Có phải bên phía Tiểu Lý có tiến triển gì không?”
Vệ Thường Khuynh đáp: “Đúng vậy, thiết bị thu nhận đã hoàn thiện hoàn toàn, chúng ta có thể phát tín hiệu ngược được rồi.”
Gửi tín hiệu ngược?
Tế Tiểu Tổ khựng lại: “Nhưng mà, bên kia nếu như không giải mã được, không đối đáp được thì cũng đâu có tác dụng gì?
“Không phải ý này, đi thôi, anh vừa ăn vừa giải thích cho em”
Sau khi anh giải thích xong, Tê Tiểu Tô mới hiểu ý của anh.
Đối với phát tín hiệu ngược, bên phát có thể thu thập được thông tin xung quanh thiết bị truyền tin.
Ở tổ đặc biệt, Tiểu Lý giải thích rõ hơn cho cô hiểu.
“Ví dụ như, thiết bị truyền tin ấy đang được đặt trên bàn làm việc của một ai đó, mà đúng lúc này, có người ngồi bên chiếc bàn đó trò chuyện, vậy thì chúng ta có thể thu thập được nội dung cuộc đối thoại”
“Tất nhiên, nếu như bên đó không có ai nói gì, điều đó có nghĩa là thiết bị truyền tin đã bị thu gom, hơn nữa còn bị cất ở nơi bí mật, không thể nghe được thông tin có âm thanh, vậy thì, chúng ta có thể thu thập được một ít thông tin hình ảnh”
Tế Tiểu Tô nghe mà ngơ ngẩn.
Ý của câu này là, họ đã cài một thiết bị quay lén bí mật xuyên thời gian.
Tiểu Lý nói: “Tất nhiên, hình ảnh chưa hẳn đã rõ nét được, hơn nữa có thể chỉ là một đoạn ngắn thôi.”
“Nhưng bất luận thế nào, đây cũng đã là một thu hoạch rất lớn, phải không?” Tế Tiểu Tô nói: “Thế bây giờ đã có thể phát tín hiệu đi chưa?”
Cô đã nóng lòng muốn biết lắm rồi.
Miếng ngọc lục bảo năm ấy, rốt cuộc ở trong tay ai?
“Bây giờ chúng ta có thể thử phát tín hiệu rồi.” Tiểu Lý trả lời: “Trên thực tế tối hôm qua chúng tôi đã thử phát tín hiệu một lần, nhưng không biết có phải vì vào buổi tối không mà không hề thu được âm thanh hay hình ảnh nào. Bây giờ có thể thử lại lần
nữa”
Họ đứng trước một thiết bị vô cùng lớn.
Một tín hiệu thu thập nhanh chóng được phát đi.
Cả thiết bị sáng lên.
Đồng thời, xung quanh nó cũng hiện lên màn hình giả lập.
Ban đầu, trên màn hình chỉ có một màu đen kịt.
Chỉ lát sau đã có những bước sóng ngắn.
Có cả âm thanh điện tử rẻ rẻ.
Vệ Thường Khuynh kéo một chiếc ghế tới, đỡ Tế Tiểu Tô ngồi xuống.
Còn anh đứng sau lưng cô, thỉnh thoảng đưa tay xoa đầu cô.
Thủ trưởng ban chấp hành lặng lẽ bước tới, đứng yên một bên.
Lúc như thế này chắc chắn không thể vắng mặt ông được.
Tế Tiểu Tô cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, miếng ngọc lục bảo đó có liên quan đến nguyên nhân cái chết của bố mẹ cô, có luôn muốn tìm nó. Nhưng nếu phải thất vọng tiếp thì sao?
Cũng không biết có phải vì trước kia đã từng thất vọng một lần hay không, bây giờ cô rất sợ bị thất vọng thêm lần nữa.
Không biết đã qua bao lâu, màn hình chớp nhoáng, sau đó một hình ảnh hiện lên.
Mọi người bỗng chốc căng thẳng lên.
Hình ảnh!
Có hình ảnh rồi!
Tuy rằng hình ảnh rất mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra, đó là một căn phòng!
Là một góc có số pha.
Nhìn bộ ghế sô pha kiểu cũ kia, Tiểu Lý ô lên một tiếng: “Cô chủ, đây là kiểu ghế số pha của thời kì đó phải không?”
Đối với lại lịch của Tể Tiểu Tô, Tiểu Lý và những người khác không biết nhiều, nhưng họ biết cô rất am hiểu về thời đại đó nên mới hỏi một câu như vậy.
Còn về việc có phải cô đến từ thời đại đó hay không, tuy họ cũng nghi ngờ, nhưng Thủ trưởng ban chấp hành không nói, chắc chắn họ cũng không dám hỏi thêm nửa cầu.
“Phải..” Tế Tiểu Tô vừa kích động đã muốn đứng lên.
Vệ Thường Khuynh giữ vai cô: “Em phải hứa với anh, bất kể là tình huống gì cũng không được quả kích động”
Tế Tiểu Tô bỗng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chuyện hôn mê lần trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ cô không chỉ có một mình có, có phải chăm lo cả em bé trong bụng nữa,
“Chúng ta tăng cường tín hiệu xem có thể thu được âm thanh không? Tiểu Lý nói.
Tín hiệu được tăng mạnh gấp hai lần.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn vào màn hình.
Lúc này, Tế Tiểu Tô đột nhiên nhìn thấy một bóng người.
Có người đi qua phía sau ghế sô pha.
“Có người!”
Tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Hơn nữa, còn có một người nữa.
Có hai người tiến vào khung hình.
Họ ngồi xuống ghế sô pha.
Là một người đàn ông và một người phụ nữ.
Nhưng hình ảnh không chỉ mơ hồ mà góc độ còn hơi nghiêng, vị trí mà họ ngồi còn bị một kệ bày đồ kiểu cổ chắn mất một nửa, có thể nhìn thấy cơ thể họ nhưng không thấy được mặt mũi họ. Chỉ biết rằng một người mặc quần tây màu đen, một người mặc váy.
Có khi nào là người có biết?
Trái tim Tế Tiểu Tô đập thình thịch.
“Mau, mau xem thử xem có thu thập được âm thanh không!” Thủ trưởng ban chấp hành cũng thấy căng thẳng, ông còn nóng ruột hơn cả Tể Tiểu Tô.
Nhưng, điều khiến họ thất vọng là tín hiệu nhanh chóng bị ngắt quãng, không chỉ không thu được âm thanh nào mà cả hình ảnh cũng biến mất luôn.
Dù sao thiết bị truyền tin ấy cũng cách họ quá xa.
Vệ Thường Khuynh không hề thất vọng, nhưng Tế Tiểu Tô và Thủ trưởng ban chấp hành lại vô cùng thất vọng và mất mát.
“Không vội, chúng ta đã có tiến triển đến bước này rồi, thêm chút thời gian nữa, chắc chắn sẽ có những tiến triển lớn hơn” Vệ Thường Khuynh an ủi cổ.
Thủ trưởng ban chấp hành cũng an ủi Tể Tiểu Tô đối cầu.
Nhưng cô cảm thấy ông ấy còn thất vọng hơn cả mình.
Có chút tiến triển tất nhiên là một chuyện tốt.
Những ngày sau đó, nhiệm vụ mỗi ngày của tổ chấp hành nhiệm vụ đặc biệt là phát tín hiệu đi, Ngày nào Tế Tiểu Tô cũng nhận được báo cáo.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, một tuần.
Mỗi ngày cô đều nhận được báo cáo của tổ đặc biệt, hình ảnh kia cũng ngày càng rõ nét, hơn nữa, có thể thấy địa điểm vẫn cố định, không hề thay đổi.
Lần nào cũng là bộ ghế sô pha đó, có lúc cũng chụp được người, nhưng như những lần trước, vẫn không thể thấy được mặt mũi của những người đó, cũng không biết được đó là ai, càng không biết họ nói những gì.
Mà trong khi thời gian trôi đi, trận đấu đối kháng của quân bộ đã sắp bắt đầu.