Cúp điện thoại xong, Tề Tiểu Tô nghĩ một chút rồi nói với mọi người trong nhà: “Vừa khéo có người tìm cháu có chút chuyện, họ cũng đang ở nhà hàng, hay là chúng ta đi đến nhà hàng đó ăn cơm được không? Cháu nói vài câu với họ xong là có thể quay lại cùng ăn với cả nhà rồi.”
Lúc này Tô Vận Đạt cũng không nghĩ gì, lập tức gật đầu: “Có gì đâu mà không được. Đi thôi.”
Kết quả là khi họ bắt xe đến địa điểm đã hẹn, cả nhà đều ngớ người ra ngay trước cửa nhà hàng.
“Nhà hàng Minh Phủ Tư Gia?”
Hà Mỹ Tú vô thức đọc tên nhà hàng ghi trên biển hiệu lên, bất giác nuốt nước miếng một cái.
Thật ra họ chưa từng nghe đến tên nhà hàng này, nhưng nhìn cách trang trí theo phong cách cổ đại, đình viện, đường hoa, bên trong còn có mái đình cong cong uốn lượn, bố cục y như một phủ vương gia thời cổ đại, nên cũng biết chắc nhà hàng này không rẻ chút nào.
Lại nói, thời đại hiện nay, ý của từ ‘Tư gia’ không phải là các món ăn gia đình bình thường, mà là tương đương với việc treo hai chữ ‘đắt tiền’ trên đầu. Điểm này thì họ đều biết cả.
Ngay cả ông bà ngoại bên cạnh cũng đều biết không thể tùy tiện bước vào nhà hàng này được.
Có điều, xung quanh đây chỉ có một nhà hàng này thôi, nếu đi nơi khác lại phải bắt xe đi.
Tề Tiểu Tô vốn cũng là người nghèo khó, vừa nhìn một cái đã muốn đánh trống thu quân rồi, đang định bảo cậu út lại tìm một nơi khác nhưng câu nói tiếp theo của ông ngoại lại khiến cô thay đổi ý định.
“Kiểu nhà hàng thế này có khi mấy đời chúng ta cũng không ăn nổi, Tiểu Tô à, có người mời cháu à?”
Tề Tiểu Tô vốn muốn bảo họ tìm chỗ khác liền nuốt luôn xuống.
Hiện giờ đâu phải cô không có tiền, bản thân mình thì vào loại nhà hàng này ăn cơm, lại bắt ông ngoại đã cao tuổi của mình nói ra câu mấy đời cũng ăn không nổi, đến cửa nhà hàng rồi còn muốn đi tìm chỗ khác ăn, rốt cuộc cô nghĩ thế nào vậy?!
Chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Dù có ăn đến mười vạn tệ, cô cũng vẫn trả được cơ mà? Để ông bà ngoại thử một lần cũng tốt.
Nghĩ vậy, cô bèn vòng cánh tay ông ngoại và bà ngoại, kéo họ vào trong.
“Ông ngoại, bà ngoại, hôm nay chúng ta đi thử món ăn của Minh Phủ Tư Gia được không ạ? Để xem có phải là siêu ngon không.”
Tô Vận Đạt và Hà Mỹ Tú đứng đằng sau suýt giậm chân.
“Tiểu Tô, cháu mau đi ra đi, ở đây chúng ta không ăn nổi đâu!”
Ngay khi anh ta đang ‘đau lòng xót ruột’ gọi cô, phía sau có người bước tới, nhìn anh ta một cái, sau đó lại nhìn theo bóng Tề Tiểu Tô, người kia liền bật cười gọi một tiếng.
“Tiểu Tô.”
Tề Tiểu Tô nghe thấy tiếng nói rất quen tai, quay đầu lại nhìn, đối diện với một đôi mắt rất sáng. “Anh Tu Trạch?”
Người vừa tới chính là Hồ Tu Trạch đã cùng đi Hậu Sơn ở thị trấn Quang Minh tìm phôi ngọc với họ. Anh ta cười chào Tô Vận Đạt một tiếng, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Tề Tiểu Tô, “Vẫn còn nhớ gọi anh là anh cơ à? Anh còn tưởng mấy hôm không gặp, em quên béng anh luôn rồi chứ.”
Nói rồi anh ta nhìn ông bà ngoại Tô, hỏi: “Hai vị này là...”
“Ông ngoại bà ngoại em. Ông ngoại bà ngoại, đây là anh Hồ Tu Trạch, lúc trước có đi thị trấn Minh Quang cùng cháu ạ.”
Vừa nghe là cùng đi đến thị trấn Minh Quang, ông bà ngoại liền cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.
“Là cậu Hồ à.”
“Ông ngoại bà ngoại cứ gọi cháu là Tu Trạch đi ạ.”
Hừ, lại còn gọi luôn là ông ngoại bà ngoại nữa, thân quen thế cơ à?
Tô Vận Đạt thấy người vừa tới là người quen cũng thở phào một hơi, vội bước lên hai bước, kéo Hồ Tu Trạch, nhỏ giọng hỏi: “Cậu Hồ, cậu có biết giá bàn ở Minh Phủ Tư Gia thế nào không?”
Thật ra Hồ Tu Trạch cũng tới cùng bạn bè, nhưng vừa rồi anh ta quá bất ngờ khi nhìn thấy Tề Tiểu Tô nên bỏ luôn đám bạn một bên.
Đi cùng anh ta là một nhóm hai nam một nữ, nhìn rất thời trang, ăn mặc rất đúng mực, trang sức chỉ vừa nhìn đã biết không rẻ, đặc biệt là sợi dây chuyền và vòng tay phỉ thúy trên cổ tay và cổ cô gái trẻ kia, rất chói mắt, cũng rất mỹ lệ.
Họ đi cạnh Hồ Tu Trạch, lại nghe thấy câu hỏi của Tô Vận Đạt, cô gái kia lập tức bật cười.
“Tu Trạch, đây là bạn anh à?”
Lúc này Hồ Tu Trạch mới nhớ ra ba người bạn mình, sắc mặt chợt trở nên hơi ngượng ngùng, đang định giới thiệu hai bên, cô gái kia đã xua xua tay, ánh mắt khinh thường quét qua người Tô gia, sau đó không nhìn họ nữa, “Đi thôi, bọn em vào trước đây, anh cũng mau lên nhé, cứ đứng chặn trước cửa nhà hàng nhà người ta thế này còn ra cái gì nữa.”
Có thể nhận ra được, cô ta căn bản khinh thường làm quen với những người này.
Hai người thanh niên trẻ kia cũng nhìn nhau cười, vỗ vai Hồ Tu Trạch, một người trong đó lắc đầu, người kia thì nói: “Cậu vì ngọn cỏ non mà không cần quan tâm đến đẳng cấp đấy à?”
Nói rồi hai người đều nhìn Tề Tiểu Tô một cái, cười đầy ẩn ý, sau đó đi vào theo cô gái kia.
Ấn tượng của ông bà ngoại Tô về Hồ Tu Trạch vốn rất tốt, nhưng sau chuyện vừa rồi, sắc mặt ông ngoại cũng hơi xấu đi.
“Cậu Hồ này, có phải bạn cậu nói năng hơi quá đáng không?” Dám nói Tiểu Tô nhà họ như vậy, còn dùng ánh mắt đó nhìn con bé, trong lòng ông cực kỳ khó chịu.
Hồ Tu Trạch cười khổ nói: “Ông ngoại, cháu với họ là bạn cấp ba, họ nói gì cũng không thể thay mặt cháu được ạ.”
Có điều, ông ngoại Tô đã mất vui rồi.
“Anh Tu Trạch, nếu anh đã có hẹn với bạn thì mau vào đi.” Tề Tiểu Tô lại thấy không sao cả, chẳng qua chỉ là một câu nói, một ánh mắt thôi, cô cũng không cần phải kích động.
“Mọi người có vào không?” Hồ Tu Trạch hơi áy náy nói: “Đây cũng là lần đầu anh đến Minh Phủ này, cô gái xinh đẹp vừa rồi tên là Đới Thanh Văn, tối nay cô ấy mời, thế nên anh cũng không biết giá cả ở đây thế nào. Có điều, anh cũng biết một chút về Đới Thanh Văn kia, rất phô trương, thế nên sợ là giá đồ ăn của Minh Phủ cũng không rẻ đâu.”
Người Tô gia nghe vậy lại càng muốn rút lui. Cái cô Đới kia rõ ràng là tiểu thư nhà giàu, nhà hàng mà một người quen phô trương lựa chọn, không biết giá cả sẽ cao đến mức nào.
“Tiểu Tô à, chúng ta đi thì hơn.”
“Không, tối nay chúng ta sẽ vào Minh Phủ ăn.”
Hà Mỹ Tú hơi tức giận: “Tiểu Tô, cháu đừng ham hư vinh như thế, nhà hàng đắt thế này, cậu út cháu mua nhà xong cũng chỉ còn lại mấy đồng thôi, còn phải sửa sang, còn phải nuôi con nữa, tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy chứ.”
Tô Vận Đạt và Hà Mỹ Tú đều ngẩn người ra, thấy Hồ Tu Trạch nhìn họ, sắc mặt cũng hơi nóng lên, nhưng sau đó mới chợt nghĩ, Tiểu Tô mời ư?!
Hai người vội vàng vào theo.
Vào bên trong là một suối nước nhân tạo, làm thành một lớp cửa kính nước trong veo, bên trên tạo thành hình vòm cung, đi qua một cây cầu mới là đại sảnh của nhà hàng, hai mươi mấy bàn đã ngồi kín bảy tám phần. Bốn phía xung quanh là hành lang, có thể thấy bên kia còn có phòng bao riêng.
Các cô nhân viên phục vụ mặc trang phục đời Hán xinh xắn, ai ai cũng xinh đẹp khéo léo, nhẹ giọng hỏi chuyện.
Ông ngoại bà ngoại nhìn thấy cảnh này cũng giật mình.
“Tu Trạch, ở đây, qua đây này.” Người thanh niên khi nãy đứng trước cửa một gian phòng vẫy vẫy tay với Hồ Tu Trạch.
“Tiểu Tô, mọi người ngồi ngoài sảnh đi, lát nữa anh sẽ ra tìm em.” Hồ Tu Trạch nói, rồi đi gặp mấy người bạn học kia.
Có nhân viên phục vụ qua đón họ vào một bàn trống.
Cả nhà ngồi xuống, Tô Vận Đạt vừa lật xem menu thêu mẫu đơn vàng ra xem đã suýt trượt từ trên ghế xuống đất.