Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 130: Thiếu soái rất phá sản



“Mau dậy đi, trời sáng rồi.” Lúc này Vệ Thường Khuynh vô cùng nghiêm túc, thậm chí lập tức kéo rèm cửa sổ ra.

Tề Tiểu Tô quay đầu lại nhìn một cái, trời mới tờ mờ sáng, thật sự không thể nói là đã sáng rồi được. Trước kia ở Tề gia mặc dù cô cũng dậy rất sớm, nhưng đâu cần phải dậy từ năm rưỡi! Cô sờ sờ điện thoại của mình, nhìn một cái, năm giờ mười lăm.

Tề Tiểu Tô lập tức nổi giận, không nhịn được kéo chăn trùm lên đầu, nằm bên trong kêu cứu mạng, “Không phải nói năm rưỡi sao? Có biết mười lăm phút cũng có thể ngủ một giấc thật ngon không hả!”

“Tôi đoán trước em sẽ thế này, cho nên gọi em dậy trước mười lăm phút, coi như là cho em chút thời gian ngủ cố đấy, không cần quá cảm kích tôi đâu.” Vệ Thường Khuynh rất bình tĩnh vén chăn của cô lên.

Tề Tiểu Tô không nói nên lời. Logic kiểu này thì cô chịu rồi!

“Dậy đi.” Vệ Thường Khuynh nhìn cô nói.

“Thiếu soái, anh ở đây tôi thay quần áo kiểu gì?” Tề Tiểu Tô lườm anh. Bọn họ thân quen như vậy từ bao giờ hả? Đâu có đâu?

Thiếu soái, tôi chỉ thân với Hệ thống Tiểu Nhất thôi, có thân với anh đâu, anh lẻn vào phòng ngủ của tôi, kéo chăn của tôi như vậy, còn nói muốn bịt mũi tôi, còn ra thể thống gì nữa?

Nhưng Tề Tiểu Tô muốn trừng anh, lại bại dưới vẻ mặt nghiêm túc của anh.

Được rồi, xem ra người ta không có chút tà niệm nào, rất đoan trang, là do cô nhỏ nhen tính toán, còn lộ rõ cứ như trong lòng cô nghĩ cái gì vậy.

Vệ Thường Khuynh quay người đi.

“Bản Thiếu soái sẽ không nhìn trộm, động tác nhanh lên chút.”

Tề Tiểu Tô không biết làm sao, vội bò dậy, nhanh chóng mặc một bộ quần áo thể thao, cầm lược chải qua loa mấy cái, sau đó đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Thật ra cô vẫn luôn rèn luyện, ở Tề gia cũng là người dậy đầu tiên. Chỉ có điều, cô cứ nghĩ bây giờ có một căn nhà riêng, một cái giường rộng có thể ngủ thoải mái, không ngờ còn phải dậy sớm hơn, cảm giác hơi đau khổ.

Nhưng rèn luyện có ích, cô cũng không bài xích lắm.

“Thiếu soái, nếu cô ấy thật sự có thể kiên trì với huấn luyện ma quỷ của anh, có phải anh nên khen thưởng cô ấy chút không.”

Lúc Vệ Thường Khuynh nghe được lời của Hệ thống con ngươi hơi thẫm lại.

Rất ít nữ binh có thể kiên trì nổi với huấn luyện ma quỷ của anh, hơn nữa những nữ binh kia còn là người xuất sắc được chọn ra từ trong quân đội Liên minh, những người cuối cùng có thể kiên trì được đều là một số ít người cực kỳ tinh anh.

Mà Tề Tiểu Tô chẳng qua chỉ là một nữ sinh trung học bình thường thôi.

“Bản Thiếu soái cũng không định tiến hành huấn luyện ma quỷ thật sự với cô ấy, chỉ ba ngày thôi, nếu cô ấy không kiên trì nổi ba ngày thì sẽ điều chỉnh kế hoạch theo điều kiện của cô ấy.”

“Vậy nếu cô ấy có thể kiên trì được ba ngày thì sao?

“Nếu cô ấy có thể kiên trì được…” Vệ Thường Khuynh nói: “Vậy bản Thiếu soái sẽ tặng cô ấy huân chương lần đầu tiên tôi giành được.”

Hệ thống phát ra môt tiếng huýt sáo, đây là âm thanh nhân cách hoá trước kia sao chép lại của con người. “Thiếu soái, năm đó không phải anh đã từng nói, nếu như muốn theo đuổi nữ sinh, sẽ tặng cô ấy chiếc huân chương đó sao?”

Đó là chiếc huân chương quan trọng lần đầu tiên Vệ Thường Khuynh giành được trong cuộc đời, đối với anh mà nói rất quan trọng, cũng là thứ then chốt khiến cho anh bước vào cuộc đời quân ngũ, cho nên anh luôn rất trân trọng chiếc huân chương kia, cảm thấy nếu tặng cho nữ sinh, cũng có nghĩa là muốn đi cùng cô ấy đến bước quan trọng nhất.

“Ừm.”

Thiếu soái, vậy ý của anh là, nếu Tề Tiểu Tô thật sự có thể kiên trì được ba ngày, coi như anh sẽ chính thức theo đuổi cô ấy sao?

Cũng có nghĩa là, lần này, cuối cùng Thiếu soái đại nhân đã vừa ý với ký chủ, kiêm đối tượng hẹn hò mà bản Hệ thống chọn sao?

Hệ thống đang định mở chức năng đùa bỡn, Tề Tiểu Tô đã đánh răng rửa mặt xong đi ra, nhìn vẻ mặt rất hồng hào.

“Tề Tiểu Tô, Thiếu soái nói…”

“Im miệng.”

Tề Tiểu Tô hơi nghi ngờ, Hệ thống muốn nói gì với cô?

Nhưng Vệ Thường Khuynh nhanh chóng kéo cô ra ngoài.

Năm rưỡi, bên ngoài cơ bản vẫn chưa có người, ở đây vượt qua đường quốc lộ chạy đến Thành Nam, có một khu vực lớn đều là trung tâm thương mại, những chỗ này phải khoảng bảy tám giờ mới bắt đầu có người đi làm, bây giờ vẫn lạnh tanh.

Đèn đường còn sáng.

“Chuẩn bị khởi động theo tôi.” Vệ Thường Khuynh chậm lại, làm động tác kéo người. Anh phát hiện Tề Tiểu Tô học rất nhanh, hơn nữa động tác rất linh hoạt.

Sau mười phút, Vệ Thường Khuynh hạ lệnh bắt đầu chạy. “Hôm nay ngày đầu tiên, em chạy chậm là được rồi.”

Nhưng sau mười phút Tề Tiểu Tô mới phát hiện cái chạy chậm của anh là thế nào, có lẽ chỉ chậm so với tốc độ của anh thôi!

Đối với cô thì vẫn rất nhanh được không?

Nhưng Vệ Thường Khuynh căn bản không dừng lại, “Chạy theo tôi, đừng tụt lại.”

Cuối cùng Tề Tiểu Tô vẫn tụt lại phía sau anh mấy bước, nhìn từ phía sau, dáng chạy bộ của anh rất chuẩn, hơn nữa động tác cực kỳ đẹp, tràn đầy vẻ kiên cường và sức sống của vận động.

Mà chân cô đã bắt đầu mềm ra, giống như đeo chì vậy, mỗi bước chạy đều cảm thấy rất khó khăn.

Vệ Thường Khuynh vừa chạy vừa quay đầu lại: “Sao thế, không chạy nổi nữa à?”

Lúc này, cũng không biết Tề Tiểu Tô lấy sức lực từ đâu ra, cô nghiến răng nói: “Ai bảo thế? Chạy một tiếng đã không chịu nổi, tôi yếu như vậy sao?”

“Vậy thì nhanh lên chút.”

Bọn họ chạy dọc theo đường quốc lộ đến Thành Nam, lúc ngang qua một bức tượng ở trung tâm quẹo lại chạy về, lúc này đã chạy gần bốn mươi phút rồi. Mặc dù Tề Tiểu Tô thở hồng hộc như trâu, nhưng điều khiến Vệ Thường Khuynh bất ngờ là cô lại thật sự theo được.

“Chạy hai mươi phút nữa, ở đó có một quán điểm tâm có lẽ mở cửa rồi, hôm nay mua tạm đồ ăn sáng ở đó về đi.”

Tề Tiểu Tô còn không cả có sức mà gật đầu.

Chạy hai mươi phút nữa, quả nhiên đã đến quán trà điểm tâm tên là Thành D, lúc này đã mở cửa.

Cuối cùng có thể dừng lại, Tề Tiểu Tô suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất, may mà Vệ Thường Khuynh kéo được cô.

“Chắc… chắc chắn là vì anh chỉ truyền số liệu, cho nên không mệt!”

Quá vô lý, cô đã mệt đến sắp rút gân rồi, vậy mà đến hô hấp của anh cũng vẫn còn bình thường!

“Truyền số liệu, em biết phải truyền thế nào không? Chính là tôi ở bên này cũng phải làm động tác y như vậy.” Cho nên, anh cũng luôn đang chạy.

“Thật không phải người nữa.” Tề Tiểu Tô lau lau trán, tay đầm đìa mồ hôi.

Quần áo trên người cô đều ướt đẫm.

Nghỉ ngơi mấy phút, cô mới có thể kéo được bước chân nặng nề đi mua đồ ăn sáng. Nhìn thực đơn bữa sáng, suýt nữa cô lại ngã xuống.

Ba cái bánh bao kim sa bé tẹo, mà những ba mươi lăm tệ? Cắn một miếng là hết.

Một cái bánh ngọt gì đó những ba mươi tám tệ!

Một cốc sữa đậu nành quả hạch gì đó, hai mươi tám tệ!

Chẳng lẽ cô ăn một bữa ăn sáng mà mất hơn trăm tệ sao! Đúng là phá sản mà!

Vệ Thiếu soái, xem quán ngon mà anh chọn kìa!

Cô còn phải mua một phần về cho Khưu Linh Phương nữa, gần hai trăm tệ bay luôn rồi.

“Bữa sáng ăn đồ chất lượng một chút, sẽ có lợi cho việc khôi phục thể lực của em, hơn nữa tôi đã bảo Hệ thống kiểm tra qua điểm tâm của nhà hàng này rồi, coi như sạch sẽ vệ sinh, nguyên liệu dùng cũng tốt.”

Khóc, có thể không tốt sao?

Đối với Tề Tiểu Tô trước kia một tuần chỉ có mười đồng mà nói, thì một bữa sáng này cũng đã ăn sạch sinh hoạt phí mấy tháng của cô rồi.