Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 145: Xé quần áo cô ta ra



Mười sáu tầng, cứ chạy một hơi lên như vậy. Nếu như trước ngày hôm nay có người hỏi Tề Tiểu Tô có thể làm được hay không, chắc chắn cô sẽ lắc đầu quầy quậy, tuyệt đối không thể nào, tuyệt đối không được.

Nhưng hôm nay cô lại làm được rồi!

Bảy phút!

Bảy phút cô đã chạy lên mười sáu tầng!

Đương nhiên, trong quá trình đó phần lớn là vì có Vệ Thường Khuynh, lúc cô không chạy nổi nữa, một tay anh kéo cô lên, Tề Tiểu Tô còn thầm hoài nghi không biết có phải cô nhẹ đi mấy chục cân rồi không, mà anh lại xách được cô như xách một con gà con vậy, hoàn toàn không phí sức!

Bất ngờ nhất chính là Chúc Tường Đông, đến tầng mười sáu, hắn quay đầu nhìn Tề Tiểu Tô như vừa vớt từ trong nước ra, giơ ngón cái với cô.

“Được lắm.”

Được cái gì mà được, cô sắp ngã xuống rồi đây này?

Bây giờ cả người Tề Tiểu Tô đều dựa vào người Vệ Thường Khuynh, được một tay anh ôm eo đỡ đi.

Nếu như không phải là sợ Chúc Tường Đông nhận ra có gì đó kỳ lạ, thì cô thật sự muốn nhoài cả người lên lưng vị Thiếu soái nào đó, bắt anh cõng!

“Nhìn giúp tôi xem, chân tôi có còn không?” Cô uể oải nói.

Lời này vốn dĩ muốn nói với Vệ Thường Khuynh, nhưng vì cô mệt quá, nhất thời quên mất, nói thẳng ra miệng.

Chúc Tường Đông cho là nói với hắn, nghe cô nói buồn cười như vậy, hắn không nhịn được cũng bật cười, cúi đầu nhìn chân cô, nói: “Yên tâm, hai chân đều còn, thẳng tắp, thon dài, xinh đẹp.”

Chỉ là dáng vẻ của cô rất quái dị, cả người nghiêng đi, giống như sắp ngã.

Mặt Vệ Thường Khuynh đen xì.

Đây là lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác kích động muốn cởi áo khoác bọc chân người nào đó lại.

“Ha ha.” Tề Tiểu Tô chỉ có thể cười gượng hai tiếng.

“Đi qua bên kia.” Hệ thống Tiểu Nhất lên tiếng chỉ dẫn, nhưng Chúc Tường Đông giống như không cần chỉ dẫn, rõ ràng hắn đã tới chỗ này rồi, lập tức tìm đúng hướng.

Lên sân thượng, gió thổi vù vù, hơi lạnh.

Tề Tiểu Tô toát mồ hôi khắp người, bị gió lạnh thổi không khỏi run lên.

“Ngồi xuống.”

Xa xa bọn họ đã thấy hai bóng người ở một góc sân thượng. Một người khá nhỏ nhắn dán vào lan can, hẳn là Lâm Vũ Hi.

Cách cô ta không xa có một người ngồi dưới đất, bên cạnh đầy chai bia. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên người gã ta, tóc tai rối bù, dáng người gầy yếu, không nhìn rõ vẻ mặt.

Nhị Điều.

Lúc này, Nhị Điều đứng lên, lảo đảo đi tới bên cạnh Lâm Vũ Hi, đột nhiên đá cô ta một cái, mắng: “Đến giờ rồi! Xem xem nhân tình của mày có chuẩn bị một trăm vạn không, nếu như hắn dám giở trò, mày cứ chuẩn bị nhảy từ đây xuống đi!”

Cú đá kia của gã rất mạnh, bọn họ nghe thấy Lâm Vũ Hi rên rỉ một tiếng, hẳn là muốn kêu đau, nhưng miệng lại bị bịt kín rồi. Nhưng cơ thể cô ta bị đá ngã sang bên cạnh. Nhị Điều lôi cô ta dậy, đẩy cô ta lên lan can, lấy điện thoại ra, “Bây giờ tao sẽ gọi điện thoại cho hắn, mày sống hay chết, thì xem lựa chọn của Chúc Tường Đông đi! Mấy con đàn bà chúng mày, đứa nào cũng là bọn thực dụng hám tiền, không phải là vì hắn giàu sao? Đẹp trai sao? Fuck! Con gái nhà giàu đều dán lấy hắn! Nhị Điều tao, nếu như có phụ nữ, cũng nhất định sẽ đối xử tốt với cô ta! Nhưng không có con đàn bà nào chịu đi theo tao! Mấy con đàn bà thối tha chúng mày!”

Nhị Điều nói rồi, lại tát cô ta một cái.

Cơ thể Chúc Tường Đông căng chặt, từ đôi môi mím chặt của hắn có thể nhìn ra được, hắn đã giận lắm rồi.

Màn hình điện thoại của hắn sáng lên.

Tề Tiểu Tô nhìn hắn.

Nhận ở đây, không sợ Nhị Điều nghe được sao?

Nhưng Chúc Tường Đông cũng không nhận điện thoại.

Hắn giơ tay ấn lên màn hình, đến ánh sáng cũng không lọt ra ngoài.

Cho đến khi điện thoại ngừng.

Tề Tiểu Tô không nhịn được nhìn về phía Nhị Điều, dường như gã có chút không dám tin, nhìn nhìn điện thoại, lại trầm mặc một chút, lúc này mới tiếp nhận sự thật này.

“Fuck! Chúc Tường Đông! Thằng khốn nạn này! Mày lại dám không nhận điện thoại của bố mày!”

Nhị Điều chửi ầm lên, kéo mạnh tóc Lâm Vũ Hi, kéo đầu cô ta nghiêng ra ngoài, va vào lan can.

“Đàn bà ham tiền quả nhiên không đáng giá! Con đĩ! Mày nhìn rõ chưa? Chúc Tường Đông không nhận điện thoại của tao! Hắn căn bản không để ý đến sống chết của mày! Fuck! Bố mày còn tưởng mày là báu vật, còn tưởng rằng hắn thật sự coi trọng mày!”

Chúc Tường Đông vẫn không động.

Tề Tiểu Tô nhìn thấy vậy trong lòng cũng hơi lạnh đi. Phải là người có trái tim sắt đá thế nào mới có thể bình tĩnh trấn định như vậy nhìn người phụ nữ của mình bị người ta hung bạo ngược đãi thế kia chứ.

Báo nói Chúc Tường Đông coi trọng Lâm Vũ Hi, đây chính là sự coi trọng của Chúc Tường Đông sao?

“Hu hu…”

Lâm Vũ Hi khóc nức nở.

Nhị Điều đánh cô ta một trận rồi ngừng, lại không nhịn được lột băng dính trên miệng cô ta ra, “Nếu như Chúc Tường Đông đã không cần mày nữa, thì trước khi chạy, bố mày phải ngủ với con đàn bà của Chúc Tường Đông mới được!”

Nói rồi, gã ta bắt đầu cởi quần.

“Đừng mà! Đừng mà, tôi van anh, tôi xin anh tha cho tôi, anh muốn một trăm vạn, tôi có thể gọi điện thoại bảo bố tôi cho anh, thật mà, chắc chắn ông ấy sẽ cho!”

Lâm Vũ Hi sợ hãi khóc kêu lên.

“Mày tưởng tao là đứa trẻ con ba tuổi à? Ông bố già của mày đã đăng báo nói từ mặt mày rồi, ông ta sẽ cho mày một trăm vạn sao?” Nhị Điều vừa cười gằn, vừa nhổ một cái, cởi quần mình ra, giơ tay kéo quần áo của Lâm Vũ Hi.

Tề Tiểu Tô động đậy, cô không thể nào nhịn nổi, không thể nào chịu đựng không làm gì khi thấy một người phụ nữ bị đàn ông bạo hành ở trước mặt mình được.

Rốt cuộc Chúc Tường Đông có phải là đàn ông không?

Nhưng ngay lúc này, Chúc Tường Đông đột nhiên động đậy.

Hắn như một con hổ dữ, dồn sức xông tới Nhị Điều, tốc độ nhanh kinh người, gió thổi phồng áo khoác của hắn, trong chớp mắt, hắn đã hất mạnh Nhị Điều ngã xuống đất.

“Em đi đi.” Vệ Thường Khuynh buông lỏng tay Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô lập tức chạy tới chỗ Lâm Vũ Hi. Lúc Chúc Tường Đông xô ngã Nhị Điều, tay Nhị Điều đang kéo quần áo của Lâm Vũ Hi, cho nên cũng lôi theo cô ta cùng ngã trên đất.

Cô ta hoảng sợ hét lên.

“Cô Lâm!”

Tề Tiểu Tô chạy nhanh tới bên cạnh bọn họ, nắm lấy tay cô ta, muốn kéo cô ta lên. Nhưng Nhị Điều như biết lúc này Lâm Vũ Hi là bùa hộ mệnh của gã ta, nên mặc dù bị Chúc Tường Đông đấm mạnh cho mấy cú, gã ta vẫn kéo chặt quần áo cô ta.”

“Buông cô ấy ra, cái tên khốn kiếp này!”

Tề Tiểu Tô đánh mạnh lên tay gã.

Bốn người nhất thời quấn lại một chỗ.

Bởi vì phải chú ý đến Lâm Vũ Hi, Chúc Tường Đông cũng không thoải mái đánh đấm được, nhìn Nhị Điều gầy nhom nhưng sức lực lớn kinh người. Gã nắm chặt lấy quần áo Lâm Vũ Hi không buông tay, còn luôn định hất Chúc Tường Đông ra lần nữa nhào vào Lâm Vũ Hi.

Mà Tề Tiểu Tô cũng không thoải mái xử lý được, là vì lúc này nửa người dưới của Nhị Điều là trần truồng!

Giờ cô đã hiểu ra, trước đó chắc chắn Chúc Tường Đông muốn chờ thời cơ như vậy, chờ Nhị Điều buông lỏng cảnh giác, đặt mọi sự chú ý lên người Lâm Vũ Hi mới ra tay, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được kiểu lý trí như vậy của hắn!

“Cứu em! Cứu em! Anh Đông!”

Hai tay Lâm Vũ Hi bị trói, tóc tai rối bù, sợ hãi chỉ luôn hét lên cứu mạng.

Tề Tiểu Tô nghiến răng, bất chấp, dùng sức xé quần áo cô ta ra!