Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 161: Không phải là chơi sao



Tin tức Nghiêm lão, Chủ tịch của tập đoàn Lập Hoa dẫn một người cược đá nhìn khá trẻ đến muốn so tài với đàn em của Nghê Hào nhanh chóng truyền khắp phòng triển lãm, trong chốc lát gần như tất cả mọi người đều xúm lại xem.

“Cô Tề, chúng tôi là đàn em của anh Báo.” Có hai thanh niên vóc dáng khoẻ mạnh cường tráng lặng lẽ đứng ở bên cạnh Tề Tiểu Tô, một người hạ thấp giọng nói, “Tôi là A Đài, đây là Quách Siêu.”

“Cám ơn các anh.”

Dù thế nào, Tề Tiểu Tô vẫn cảm ơn bọn họ đã đến đây.

“Sắp chơi rồi à?” Đột nhiên một giọng nói vang lên, một người vừa gỡ kính râm xuống, vừa cà lơ phất phơ đi tới.

“Tiểu Viêm?” Nghiêm Uyển Nghi thấp giọng kêu lên, ngay sau đó lại căng thẳng che miệng, chột dạ nhìn Nghiêm lão.

Nhưng mà, Chúc Tường Viêm hẳn là ít xuất hiện bên cạnh Chúc Tường Đông, nên Nghiêm lão cũng không nhận ra anh ta.

Hôm nay Chúc Tường Viêm mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, cúc áo cài để lại hai cái, lộ ra dây chuyền bạc trên cổ, tai trái đeo một cái khuyên tai đầu lâu màu trắng, đi giầy lười đính lấp lánh, mặc dù nhìn rất thời trang, nhưng vẫn có cảm giác là thanh niên không tốt.

Sau khi nhìn rõ cách ăn mặc của anh ta, Nghiêm Uyển Nghi khẽ cắn môi dưới.

Nhìn thấy phản ứng này của cô trong lòng Tề Tiểu Tô lại hơi hoảng, chẳng lẽ cô tư Nghiêm đã nghĩ đến bước gặp phụ huynh rồi à? Thế này thì nhanh quá.

Chị ấy nghiêm túc sao?

Có điều, cô lại không biết Chúc Tường Viêm nghĩ như thế nào.

Nhưng mà, cô chú ý thấy Chúc Tường Viêm nhìn Nghiêm Uyển Nghi một cái, sau đó quay đi, nhưng rõ ràng hơi gượng gạo. Cô lại cảm thấy chưa chắc đã là Nghiêm Uyển Nghi đơn phương.

“Tiểu Tô, tôi đến làm cổ động viên cho cô, hoan nghênh chứ?” Chúc Tường Viêm đi tới bên cạnh cô. Anh ta còn dẫn theo hai người, cũng là vóc dáng cường tráng mạnh mẽ, dáng vẻ vệ sĩ.

“Rất vinh hạnh.” Tề Tiểu Tô nhìn anh ta, hỏi, “Anh thức trắng cả đêm đấy à? Quầng mắt đen sắp đánh bại quốc bảo rồi.”

Mặt Chúc Tường Viêm lập tức đen xì: “Thật sao? Rõ ràng thế cơ à?”

“Vô cùng rõ ràng, cực kỳ rõ ràng.”

“Đừng nói nữa, tối hôm qua anh tôi mất ngủ, kéo tôi đi uống rượu, không uống còn không cho tôi ngủ.”

Chúc Tường Đông đang định chợp mắt trên chiếc ghế sô pha ở căn phòng nào đó hắt hơi một cái. Nếu hắn nghe được lời này của Chúc Tường Viêm, chắc chắc sẽ đập chết anh ta. Không biết là ai mất ngủ, ồn ào đòi uống rượu.

Tề Tiểu Tô nhớ đến người phụ nữ nào đó, ánh mắt hơi tối đi.

Tối hôm qua cô tắt máy đi ngủ, năm giờ dậy chạy bộ, chạy bộ xong liền lập tức dùng bữa, sau đó đến phòng triển lãm, còn chưa có thời gian nghe Hệ thống báo cáo. Có điều, bên kia có lẽ cũng phải đợi sáng sớm hôm nay mới phát hiện ra có vấn đề, cô chỉ đợi xem Lâm Vũ Hi còn có hành động gì không thôi.

Nếu như nói Chúc Tường Đông thật sự muốn bảo vệ Lâm Vũ Hi, giữa bọn họ không chỉ không thể hợp tác, còn có thể trở mặt thành thù. Dù sao nếu như Lâm Vũ Hi còn hành động nữa, cô sẽ không tha cho cô ta.

Nghiêm Uyển Nghi cắn môi dưới, quay mặt đi, không nhìn Chúc Tường Viêm nữa, vì anh ta thậm chí còn không thèm chào hỏi cô.

“Nghiêm lão, cô Tề, tôi giới thiệu với hai người một chút, vị này tên là Minh Thông, đã tiếp xúc với cược đá ba năm rưỡi rồi. Chúng tôi cũng không thể để một mình cô Tề đấu với bảy người cược đá lão luyện được, cho nên tìm Minh Thông đến, không biết cô Tề có ý kiến gì không?” Quyền Tứ dẫn một thanh niên khoảng hai bảy hai tám tuổi đến.

Thanh niên này cao gầy, nước da ngăm đen, mắt nhỏ một mí, mũi rất to, môi hơi dầy, cằm có một cái nốt ruồi. Tướng mạo bình thường, quần áo bình thường, nhưng Tề Tiểu Tô không hề xem thường đối phương, cô tin rằng mặc dù Quyền Tứ nói chỉ là làm nóng người một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là làm nóng người bình thường.

Nhưng, đối phương càng cao tay cô càng vui vẻ, bởi vì nó cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ chết rất thảm. Mặc dù cô ăn gian, nhưng vận may và bàn tay vàng cũng là một phần thực lực, hơn nữa, ai bảo bọn họ cố tình gây sự?

Không biết khiêu khích sẽ phải trả giá sao?

“Không ý kiến.” Cô khẽ mỉm cười.

Minh Thông liếc cô một cái, vẻ mặt hiện rõ sự khinh bỉ.

“Chẳng qua chỉ là một con nhóc, cược đá? Chọc cười à.”

Nghiêm lão và Tề Tiểu Tô không để ý đến câu này của hắn, coi như không nghe thấy.

“Vậy thì, bây giờ bắt đầu nhé?” Quyền Tứ hơi khom người hỏi một tiếng, thái độ rất nhẹ nhàng lễ độ.

“Bắt đầu đi.”

Quyền Tứ mỉm cười, xoay người, hơi lên giọng hỏi: “Các vị cũng nhìn thấy rồi, chúng ta sắp tiến hành một trận cược đá đối kháng làm nóng người, bây giờ muốn hỏi một chút, các vị có hứng thú bán đá thô trong tay không? Chúng tôi sẽ mua với giá gấp đôi giá mọi người mua vào.”

Những người này vốn là có rất nhiều người không tin tưởng lắm vào số đá thô mình kiếm được, đến đây vốn cũng không hi vọng thật sự có thể được chọn vào sân, chỉ tới để cho các thợ giám định đá thô của mình giá trị bao nhiêu thôi. Những người bị sàng lọc ra kia vô cùng mất mát, bởi vì như vậy chứng minh đá thô trong tay mình vô giá rồi, lỗ rồi. Kể cả những người lọt vào sàng lọc lần hai, trong lòng cũng không chắc lắm, vì thật ra vừa rồi bảy thợ đấu đá đã xem gần hết rồi, sắc mặt không được tốt lắm.

Nếu như có thể bán đá thô với giá gấp đôi giá mình mua thì cũng đồng nghĩa với việc có lãi rồi. Đây cũng là một trận cược, nhưng an toàn hơn nhiều.

“Những thứ này của chúng tôi cũng có thể bán sao?”

Những người bị lọc đợt đầu đương nhiên là hăng hái nhất, rối rít kêu lên.

“Tôi bán, tôi bán, lúc đầu tôi mua viên đá thô này tốn một vạn năm! Tôi bán ba vạn!”

“Viên này của tôi gấp đôi là năm vạn hai!”

Quyền Tứ vẫy tay, lập tức có mấy nhân viên nghiệp vụ tiến lên, chuyển đá thô định bán lên một cái bàn, có người ghi rõ giá cả đặt ở trước mặt.

“Ai muốn bán cũng được, chỉ cần hai vị này chọn là được.” Quyền Tứ chỉ chỉ Minh Thông và Tề Tiểu Tô.

Rất nhanh, có gần hai mươi khối đá thô bày trên bàn, đắt tiền nhất khoảng ba trăm nghìn, rẻ nhất cũng là ba mươi nghìn.

Minh Thông nhìn Tề Tiểu Tô: “Thế nào, cùng nhau chọn hay cô chọn trước?”

Quyền Tứ đưa mắt ra hiệu với gã, Minh Thông kín đáo gật đầu.

Tề Tiểu Tô đột nhiên cười với bọn họ: “Nếu tôi chọn trước, lát nữa các anh mà thua lại đổ thừa, cùng chọn đi.”

Cô đi tới trước bàn: “Bắt đầu chứ?”

Minh Thông cũng đi tới: “Được, bắt đầu.”

Nhưng gã vừa dứt lời, hai tay Tề Tiểu Tô đã vung lên sờ liên tiếp mấy viên đá thô, hơn nữa đã mở miệng chọn rồi.

“Tôi muốn cái này, cái này, cái này.”

Bước chân của cô rất nhanh, đi xung quanh bàn: “Còn có cái này, cái này, cái này.”

Lúc mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cô đã chọn xong sáu viên, sau đó lui về phía sau, vỗ vỗ tay.

Mọi người kinh ngạc, còn chưa đến một phút?

“Cô… Cô chọn xong rồi?”

Tề Tiểu Tô chớp mắt: “Chọn xong rồi, không phải là làm nóng người sao? Chơi thôi mà.” Sau đó cô cầm thẻ ra, “Trong đó có ba viên hình như đều là của một người, ba viên này tổng cộng là sáu mươi bảy vạn, ba viên còn lại là tám vạn, mười một vạn, sáu vạn bảy, đúng không? Bây giờ tôi trả tiền ngay.”