Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 167: Có thể dùng sát thủ



“Theo tin tức tôi nghe ngóng được thì thật sự chết người rồi, hơn nữa thân phận của người chết còn hơi nhạy cảm, là cháu ngoại của một đại lão quân khu. Cho nên, không chỉ là công thương và đội cứu hỏa, mà cảnh sát cũng đến, chỉ là thân phận của người chết và chuyện chết người tạm thời giữ bí mật, công chúng và truyền thông còn chưa biết.” Bạch Dư Tây trầm giọng nói: “Cho nên tôi muốn biết chuyện này em có phải là hiểu rõ không.”

Tề Tiểu Tô trầm mặc.

Nói thật, cô muốn Minh Phủ đóng cửa, nhưng không muốn có ai chết.

Đến Vu thiếu, cậu ấm của Minh Phủ, cô còn chưa từng muốn mạng của gã.

Nếu như người kia thật sự là bởi vì chuyện này của cô mà chết, cô sẽ áy náy vô cùng, đồng thời, càng căm giận và phẫn nộ với Chúc Tường Đông. Cô mặc dù muốn ân thù rõ ràng, nhưng không muốn liên lụy đến người vô tội.

Hơn nữa, thân phận của đối phương hơi đặc biệt, điểm này, không biết có phải là Chúc Tường Đông mượn chuyện này báo thù riêng không, nếu như đúng, cô tuyệt đối phải tra rõ.

“Tiểu Tô?” Bạch Dư Tây thấy cô yên lặng, không khỏi có chút lo lắng.

“Em không sao, thầy Bạch, cám ơn thầy nói cho em biết tin tức này, em bây giờ vẫn chưa chắc chắn chuyện này có phải do người em tìm làm ra không, nhưng em không muốn đối phương làm như vậy, để em hỏi rõ trước. Người chết đó tên là gì thế?”

“Đỗ Tử Thăng.”

“Được, em biết rồi. Thầy Bạch, vậy chuyện này với bố thầy liệu có….”

“Không cần lo lắng cho ông ấy, ông ấy chỉ là đứng sau đầu tư vốn thôi.” Trong giọng nói của Bạch Dư Tây thoáng có vẻ châm biếm, “Người phụ nữ đó đương nhiên sẽ tìm ông ấy giúp, nếu như ông ấy không nhúng tay vào thì sẽ không ảnh hưởng gì cả, nếu như ông ấy thật sự muốn tức giận vì hồng nhan, vậy thì… để cho ông ấy hy sinh vì hồng nhan đi.”

Lời này đến cuối cùng ít nhiều cũng có phần máu lạnh và bạc bẽo.

Có điều Tề Tiểu Tô sẽ không vì thế mà phê phán anh ta bất hiếu hay là thế nào, dù sao chuyện nhà Bạch gia cô cũng không biết rõ. Lại nói, một ông bố làm loạn bên ngoài, muốn con cái kính trọng thế nào chứ?

“Em hỏi rõ trước. Thầy Bạch, tạm thời thầy đừng tiếp xúc với chuyện này.”

“Được.”

“Vậy cứ thế đã nhé, tạm biệt thầy Bạch.”

Tề Tiểu Tô nói rồi ngắt điện thoại, Bạch Dư Tây nói một câu cuối cùng: “Tiểu Tô, em phải tự cẩn thận chút.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại rồi, Tề Tiểu Tô xoay người, vừa vặn nhìn thấy Chúc Tường Viêm đi tới. Cô lập tức ngoắc ngón trỏ với anh ta, “Tiểu Viêm qua đây.”

“Này, Tề Tiểu Tô, cô còn nhỏ hơn tôi nhiều đấy? Sao tôi lại cảm thấy lúc cô gọi tôi là Tiểu Viêm tự nhiên thế?” Chúc Tường Viêm không phục.

“Anh bao nhiêu tuổi?”

“Tôi hai mươi bốn.”

Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Anh nhỏ hơn Uyển Nghi một tuổi.”

Sắc mặt Chúc Tường Viêm khẽ thay đổi, tâm trạng hơi tụt dốc: “Nhỏ hơn một tuổi thì sao? Cô cảm thấy cô ấy già hơn tôi à?”

Ngược lại ấy chứ, tuổi tâm lý và diện mạo của Nghiêm Uyển Nghi cũng chỉ khoảng hai mươi, đứng cạnh Chúc Tường Viêm, hoàn toàn không nhìn ra là chị em.

“Nhưng anh có nghiêm túc với Uyển Nghi không?”

“Đây này là chuyện của hai chúng tôi!”

“Chính xác là chuyện của hai người, nhưng mà, tôi không hy vọng anh làm tổn thương đến Uyển Nghi.”

Chúc Tường Viêm có chút phiền não: “Tôi đến không phải muốn nói cái này với cô.”

Tề Tiểu Tô thở dài, xem ra Chúc Tường Viêm vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh của mối tình đầu, cũng không biết là vì sao muốn bắt đầu với Nghiêm Uyển Nghi. Nhưng anh ta nói cũng đúng, đây là chuyện của anh ta và Nghiêm Uyển Nghi, dẫu sao đều không phải là trẻ con, cô chỉ có thể nhắc nhở chút, nhưng không thể quyết định thay bọn họ, cũng không lo lắng được quá nhiều.

“Anh muốn nói chuyện Minh Phủ Tư Gia của thành phố D với tôi sao?” Tề Tiểu Tô nhớ tới một đoạn tình yêu của Chúc Tường Viêm và tiểu thiên kim của Minh Phủ kia, thở dài trong lòng.

Cô sợ chính là anh em Chúc thị mượn chuyện này để trả thù đối phương.

Nếu quả thật là như vậy, cô sẽ nhận lấy chuyện này. Tề Tiểu Tô lúc này cũng ít nhiều cảm thấy có chút phiền muộn, cô phát hiện đường mình đi bây giờ càng ngày càng rộng, người quen càng ngày càng nhiều, nhưng lòng người cũng càng ngày càng phức tạp. Cô có chút lo lắng mình cuối cùng bị mất phương hướng, thành một Tề Tiểu Tô mà bản thân mình cũng không quen.

Sống trong xã hội xô đẩy này muốn gìn giữ trái tim như ban đầu thật sự rất khó.

Chúc Tường Viêm gật gật đầu nói: “Anh tôi nói với tôi, chuyện bên đó xử lý xong rồi, nhưng hai ngày này cô tốt nhất đừng về, bởi vì trước đó cô nói như vậy, nếu như đối phương đủ thông minh thì sẽ kéo đến trên người cô. Cô ở đây vừa vặn có thể tránh hiềm nghi.”

“Anh biết chuyện này anh trai anh xử lý thế nào không?”

“Tôi không biết, anh tôi không cho tôi nhúng tay.”

“Chết người rồi.” Tề Tiểu Tô nói.

Chúc Tường Viêm ngẩn ra, lại có chút căng thẳng: “Ai chết?”

Tề Tiểu Tô thấy bộ dạng anh ta dường như vẫn còn căng thẳng cho thiên kim Vu gia đó, không khỏi cau mày: “Anh về hỏi anh trai anh, chuyện này có phải do anh ta sắp xếp không, nếu như đúng, tôi hy vọng anh ta có thể cho tôi một lời giải thích.”

Chúc Tường Viêm ngẩn ra, đột nhiên cười lên, lắc đầu nói: “Tề Tiểu Tô à Tề Tiểu Tô, tôi thật là có chút không nhìn rõ cô, cô biết anh trai tôi là ai rồi, cô lại vẫn dám bảo anh ấy cho cô một lời giải thích!”

“Tại sao không thể? Tôi không bảo anh ta làm như vậy, nếu như anh ta cuối cùng muốn đổ chuyện này lên đầu tôi, chẳng lẽ tôi không nói tiếng nào? Còn nữa, ở trong mắt các anh, có phải là mạng người thật sự không đáng tiền hay không?”

Lời này khiến cho Chúc Tường Viêm có chút tức giận: “Cô nói cái gì thế hả? Chúng tôi đúng là xã hội đen, nhưng cũng không phải là loại hung hãn tàn bạo, cô tưởng là chúng tôi sẽ tùy tiện kéo một người ra giết à?”

Giọng nói của anh ta vì kích động mà có chút lớn, Nghiêm Uyển Nghi cũng không nhịn được mà nhìn xung quanh. Mà Nghiêm lão cũng nghi ngờ nhìn qua.

“Được rồi, đây không phải là chỗ để nói chuyện này. Tôi xử lý chuyện ở đây trước.” Tề Tiểu Tô bình tĩnh lại.

Chúc Tường Viêm vò tóc, nói: “Chuyện này tôi sẽ tìm anh tôi hỏi rõ, nhưng mà cô bây giờ nhất định là chọc giận Nghê Hào rồi, tôi nghi ngờ lão ta hôm nay sẽ ra tay, cô nhất định phải cẩn thận một chút, tốt nhất là đi đến đâu cũng đừng rời khỏi tầm mắt của mấy người chúng tôi.”

Tề Tiểu Tô gật gật đầu.

Quay lại bên cạnh Nghiêm lão, Nghiêm lão nhìn Chúc Tường Viêm.

“Vị này là đàn em của cậu Chúc Tường Đông?”

“Vâng, cứ gọi tôi là Tiểu Viêm đi ạ.” Chúc Tường Viêm đối mặt với Nghiêm lão ít nhiều có chút không quá thoải mái, trong lòng Nghiêm Uyển Nghi cũng có chút không dễ chịu.

Theo cô thấy, lúc Chúc Tường Viêm đối mặt với bố cô nên có chút căng thẳng, hoặc là mất tự nhiên, hoặc là phải cố hết sức biểu hiện xuất sắc một chút, như vậy mới đúng chứ. Anh ta tại sao giống như là coi thường bố cô vậy?

Chúc Tường Viêm cảm giác được ánh mắt của cô, đột nhiên có chút chán nản.

“Cậu Tiểu Viêm, hôm nay đến bảo vệ Tiểu Tề sao?”

“Có thể nói như vậy.”

Nghiêm lão ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bất kể như thế nào, có chỗ dựa vững chắc như Chúc Tường Đông, Nghê Hào muốn ra tay với Tề Tiểu Tô có lẽ cũng không dễ dàng như vậy.

Sau ba ngày nữa, bọn họ vẫn là mau về thành phố D đi.

Lúc này trên lầu, mặt mày Nghê Hào u ám, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quyền Tứ.

“Đây chính là chuyện tốt mà anh làm?”