Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 175: Tự chui đầu vào rọ



Con ngươi Vệ Thường Khuynh sâu thẳm, lóe lên vẻ tức giận.

Cô nói nhiều như vậy, không có một đáp án nào là cái anh muốn cả!

Anh thực sự sắp tức đến bốc khói rồi.

Không thèm quan tâm gì nữa, hôn đã rồi nói sau.

Anh định hôn xuống môi cô.

“Vệ…”

Tề Tiểu Tô ngây ra. Nhưng ngay lúc môi anh vừa dán lên môi cô, bốn cánh môi mềm mại ấm nóng mới chạm vào nhau, tiếng đập cửa đột ngột vang lên.

Bên ngoài có người lớn tiếng gọi tên cô, giọng có chút hổn hển: “Tề Tiểu Tô! Tề Tiểu Tô, cô ra đây nhanh! Tề Tiểu Tô!”

Tề Tiểu Tô giật mình một cái, theo bản năng dùng sức đẩy Vệ Thường Khuynh ra.

Vệ Thường Khuynh nhanh nhẹn giơ tay, thuận tiện kéo cô dậy, ôm vào trong lòng, một tay chống xuống giường kéo cô đứng lên.

“Đáng chết.” Anh nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, dáng vẻ rất bực bội.

Thấy anh như vậy, Tề Tiểu Tô lại nhất thời cảm thấy buồn cười, hì hì một tiếng vui vẻ, chọc cho Vệ Thường Khuynh ngứa răng muốn cắn gương mặt đỏ bừng kia của cô.

“Tên khốn kiếp nào thế?”

Tề Tiểu Tô đẩy anh ra, đi tới mở cửa, cửa vừa mở ra, Chúc Tường Viêm lập tức kéo tay cô muốn kéo cô ra ngoài.

“Tiểu Viêm, anh làm gì thế hả?”

“Mau đi cùng tôi, anh tôi bị thương rồi!” Chúc Tường Viêm không quan tâm gì cả kéo cô xông ra ngoài.

Sắc mặt Vệ Thường Khuynh vô cùng lạnh, giữ lấy cánh tay Tề Tiểu Tô, mượn lực giật một cái, đến cả Tề Tiểu Tô cũng còn chưa phản ứng kịp, tay Chúc Tường Viêm kéo cô đã bị giật ra rồi.

“Thế này là sao? Chúc Tường Đông bị thương, cần em vội vã chạy tới thăm à?”

Chúc Tường Viêm ngẩn ra, nhìn tay mình, lại nhìn Tề Tiểu Tô, kinh ngạc nói: “Tề Tiểu Tô, cô được đó, lực tay lớn như vậy!”

Anh ta nắm chặt như thế, lại có thể để cô giật một cái ra được?

Tề Tiểu Tô trừng anh ta, lại nói trong lòng với Vệ Thường Khuynh: “Tôi cũng không biết là chuyện gì được không?”

“Đừng có tùy tiện để cho đàn ông động tay động chân với em.” Sắc mặt Vệ Thường Khuynh vẫn nặng nề.

“Vậy làm phiền anh buông ra.” Ánh mắt Tề Tiểu Tô rơi vào bàn tay lớn tóm lấy cổ tay cô.

Vệ Thường Khuynh thuận thế trượt bàn tay xuống dưới, dắt tay cô: “Bản Thiếu soái là ngoại lệ, được cho phép cái đó.”

“Được ai cho phép?” Tề Tiểu Tô không nói nổi, nhưng rất nhanh phản ứng lại, cô bây giờ không phải là lúc lôi kéo với Vệ Thường Khuynh, vì vậy vội vàng nhìn về phía Chúc Tường Viêm.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Anh tôi bị người phục kích, trúng một phát đạn, anh ấy bảo tôi dẫn cô qua đó, nói là có chuyện muốn nói cẩn thận với cô.”

“Anh ta bây giờ nằm viện à?” Tề Tiểu Tô suy nghĩ một lúc, nếu như Chúc Tường Đông thật sự bị thương, cô nên đi thăm, hơn nữa, chuyện Minh Phủ Tư Gia cô cũng muốn hỏi cho rõ ràng.

“Đúng.”

“Đợi chút, tôi lấy túi.” Tề Tiểu Tô trở lại phòng cầm túi và một cái áo khoác mỏng, lúc này mới đi theo Chúc Tường Viêm, nhưng Chúc Tường Viêm ngăn lại người vệ sĩ Nghiêm lão bố trí cho cô kia.

“Anh ta không thể đi.”

Tề Tiểu Tô nhíu mày lại, nói với người vệ sĩ kia: “Anh ở lại đây đi, nếu như Nghiêm lão tìm tôi, thì nói thẳng với ông ấy, không sao đâu.”

Người vệ sĩ kia không thể không dừng lại.

Vệ Thường Khuynh đi theo bên cạnh Tề Tiểu Tô, sắc mặt đông cứng không nói gì, nhưng nửa bước cũng không rời.

Chúc Tường Viêm tự lái một chiếc Cayenne qua đây, sau khi lên xe liền lái đến bệnh viện nhanh như chớp. Tề Tiểu Tô cảm thấy không chỉ mình Chúc Tường Đông lái xe như đùa với tính mạng, tất cả những người bên cạnh hắn đều là người mê tốc độ.

“Anh trai anh có nói muốn nói gì với tôi không?” Tề Tiểu Tô mới vừa hỏi một câu, xe đã chạy vào bệnh viện, “két” một tiếng ngừng lại.

Chúc Tường Viêm xuống xe, qua mở cửa giúp cô: “Tôi cũng không biết. Nhưng cô chuẩn bị tâm lý đi, Lâm Vũ Hi cũng ở đây, hơn nữa vừa rồi đã phát điên một lần rồi, ai cũng cắn cả.”

Tề Tiểu Tô không nhịn cười được, anh ta đang nói Lâm Vũ Hi là con chó điên sao?

Nhưng mà, cô ả Lâm Vũ Hi này…

“Tiểu Nhất, cậu tra được người đàn ông liên lạc với Lâm Vũ Hi đó chưa?”

Trước đấy Lâm Vũ Hi mua chuộc một người đàn ông đăng số điện thoại và tên của cô lên trang mạng xã giao không đứng đắn, nếu không phải là bởi vì cô có Hệ thống, chuyện này còn không biết sẽ ầm ĩ ra sao. Cô vẫn còn chưa tìm Lâm Vũ Hi tính sổ, nếu như đối phương còn nhào lên cắn cô…

“Đợi chút! Bây giờ đang nói chuyện điện thoại!” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên nói.

Vệ Thường Khuynh nhíu mày lại: “Chuyện gì thế? Chen vào nghe xem.”

“Rõ, Thiếu soái!”

Hệ thống rất nhanh liền chen vào cuộc điện thoại của Lâm Vũ Hi.

Giọng của Lâm Vũ Hi truyền vào tai anh và Tề Tiểu Tô, mà bọn họ lúc này đang đi về phía khu nằm viện.

“Anh suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đợi lát nữa anh cứ làm theo tôi bảo là được rồi! Tôi không quan tâm anh nói là nguyên nhân gì, cái gì mà đối phương có thể là cao thủ, không phải là xoá mật khẩu xâm nhập vào máy tính của anh sao? Căng thẳng cái gì? Tiền tôi sẽ trả đủ cho anh, được rồi, đừng lải nhải nữa! Kim tôi đã chuẩn bị xong rồi, chuyện nguy hiểm nhất tôi đang làm rồi, anh còn có cái gì để lo lắng nữa?”

“Vậy được rồi, nhưng mà, tôi vẫn chưa chọn được người để hãm hiếp cô ta…”

“Còn muốn chọn gì nữa? Anh không phải là đàn ông à? Nhưng mà, tôi nhớ anh có một cậu em họ, nói là trước đây kiểm tra ra bị bệnh kia đó? Bây giờ có thể tìm hắn không?”

“… Lâm, cô điên rồi à? Em họ tôi bị AIDS đó!”

“Vậy thì đã sao? Lập tức đi tìm! Nếu như tìm được, tôi sẽ tăng thêm cho anh năm vạn!”

Người đàn ông kia hít một hơi, sau đó Lâm Vũ Hi cúp điện thoại.

Ngọn lửa trong mắt Tề Tiểu Tô cũng sắp bốc cháy rồi.

Vệ Thường Khuynh túm lấy tay cô: “Là sao? Người bọn họ nói muốn đối phó là em?”

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nói: “Không sai…” rồi kể lại chuyện Lâm Vũ Hi làm trước đó cho anh nghe một lần. Chuyện kia Tề Tiểu Tô cũng không nói cho Vệ Thường Khuynh, chỉ là cô cảm thấy đây là chuyện của mình, cũng không cần thiết phải nói với Vệ Thường Khuynh, dù sao Hệ thống cũng đã giúp cô rồi.

“Cô ta muốn chết, bản Thiếu soái tác thành cho cô ta.”

Nghe rồi, Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi thở của Vệ Thường Khuynh thay đổi, giống như bỗng chốc lạnh vô cùng, mang theo mấy phần sát ý. Vệ Thường Khuynh như vậy khiến cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.

“Vệ Thường Khuynh.” Cô kéo kéo tay áo anh.

“Em sợ hãi rụt rè với bản Thiếu soái làm gì?” Vệ Thường Khuynh nhìn cô một cái liền tức giận không có chỗ phát tiết, “Bản Thiếu soái chẳng lẽ sẽ đánh em?”

Nói cũng kỳ quái, mấy phần sợ hãi kia lập tức tan thành mây khói.

Tề Tiểu Tô lẩm bẩm.

“Hung dữ gì với tôi chứ?”

Vệ Thường Khuynh giơ tay lên búng lên đầu cô một cái.

Lâm Vũ Hi phải không?

Lúc này Lâm Vũ Hi còn chưa biết điện thoại của mình đã bị người nghe trộm. Đi từ phòng vệ sinh ra, quay lại trước giường bệnh của Chúc Tường Đông, cô ta giơ tay sờ vải xô quấn trên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Tường Đông, có khát không? Em đi rót cho anh cốc nước nhé?”

“Anh không phải đã nói rồi sao? Em không cần ở đây trông anh, về nghỉ ngơi đi.” Chúc Tường Đông lật tờ báo trong tay, lạnh nhạt nói.

Câu nói này lập tức châm lên lửa giận mà Lâm Vũ Hi không dễ dàng gì mới đè xuống được, cô ta đứng vụt lên.