Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 183: Đồ Của tôi không ai được cướp



“Thạch mỗ biết anh Chúc sẽ hỏi cái này.” Thạch Quỷ cũng dựa ra sau, nhàn nhạt nói: “Không giấu anh Chúc, tôi chỉ là nợ Nghê đổng một cái ân huệ, cho nên đồng ý giúp ông ấy lần này. Nhưng nếu như muốn hợp tác, tôi càng tin tưởng tư cách con người của anh Chúc hơn.”

Minh Thông lúc này nói chen vào: “Nếu như hợp tác với Nghê đổng, sợ là thứ chúng tôi có thể có được sẽ ít đến đáng thương.”

Lý do này ngược lại tương đối hợp lý.

Nghê Hào làm ăn từ trước đến giờ vô cùng hung ác, lão ta bẩm sinh hiếu chiến thích cướp đoạt, người hợp tác với lão ta đều sẽ bị bóc lột đến khóc không ra nước mắt. Nhưng Nghê Hào thủ đoạn tàn nhẫn, thái độ cứng rắn, không hợp tác kết cục càng đáng sợ hơn. Vì thế, rất nhiều người đều vẫn cố gắng hết mức không chống lại ý của lão ta, chịu thiệt thì chịu thiệt.

Cho nên Thạch Quỷ nói như vậy, Chúc Tường Đông cũng không phải không tin.

“Khai thác mỏ sao…” Hắn sờ cằm, hỏi: “Mỏ ngọc ở Miến Điện không phải là nhiều hơn à? Ông Thạch sao lại bỏ gần tìm xa thế?”

Mọi người đều biết, Miến Điện vốn dĩ chính là đại bản doanh của đá thô, rất nhiều đá thô đều là chuyển từ Miến Điện đến, hơn nữa chất lượng của ngọc cũng tương đối tốt.

“Mỏ đá thô của Miến Điện tuy nhiều, nhưng miếng bánh lớn đã bị người ta phân chia gần hết rồi, còn có quân đội khống chế, muốn chen vào càng khó hơn, phần có thể được chia cũng không nhiều.” Thạch Quỷ nói: “Mà tôi biết mỏ khoáng sản này, nghe nói chứa lượng quặng cực lớn, chính là một lần đất đá trôi, núi sụp đổ mà có thể tạo ra khoáng thạch. Chỉ cần chúng ta có thể nắm được vùng mỏ này, thì tiền tài sẽ như nước. Tôi cũng nghe nói anh Chúc tính tình hào phóng trọng nghĩa, nên mới mạo muội tìm tới cửa. Trước chia sẻ tin tức này với anh Chúc, đã là thành ý lớn nhất của Thạch mỗ rồi chứ?”

Chúc Tường Đông do dự không nói.

Lúc này Tề Tiểu Tô còn không biết nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nhưng cô rất nhanh sẽ biết, hơn nữa còn nhanh chóng phân biệt được, khu mỏ Thạch Quỷ đang để ý đó, chính là núi sau thị trấn Minh Quang!

Lúc này cô đang đi cùng Chúc Tường Viêm tham quan ngôi biệt thự rộng rãi đến quạnh quẽ này.

Phòng khách đều ở tầng hai, cô chọn một phòng sân thượng đối diện với hồ bơi, rồi bị Chúc Tường Viêm kéo đến hậu hoa viên.

“Làm gì thế? Thần thần bí bí?”

Chúc Tường Viêm đi quanh cô hai vòng, quan sát cô trên dưới trước sau, hồi lâu mới gật gật đầu: “Quả thật không tệ, nhưng nếu như có thể cao thêm chút nữa, dáng người đầy đặn chút nữa là hoàn mỹ rồi.”

Tề Tiểu Tô đen mặt, nhấc chân đá anh ta: “Mẹ kiếp, tôi như thế nào liên quan gì đến anh?”

“Đương nhiên có liên quan tới tôi rồi, Tề Tiểu Tô, tôi nói cho cô biết, tôi cảm thấy cô có thể làm chị dâu của tôi đó.”

“Phì!”

Tề Tiểu Tô suýt nữa phun đầy nước bọt lên mặt anh ta.

“Anh có bệnh à.”

“Không đùa với cô đâu.” Chúc Tường Viêm nói: “Cô tưởng là ai anh tôi cũng cho vào nhà à? Tôi chưa từng thấy anh ấy quan tâm ai như vậy bao giờ, cô nhìn thấy anh ấy đối xử với Lâm Vũ Hi chưa? Bây giờ còn vất ở bệnh viện chẳng ngó ngàng gì tới. Con người anh tôi ấy, nói niệm tình trọng tình, thì rất niệm tình trọng tình, nhưng anh ấy mà máu lạnh cũng thật sự không phải người đâu.”

Tề Tiểu Tô lại phì một tiếng vui vẻ.

“Cô đừng cười, tôi nói thật với cô, tôi cảm thấy anh ấy có chút ý tứ với cô, cho nên, tối nay cô có muốn cái kia không?”

“Cái kia gì?”

“Tối nay Lâm Vũ Hi chắc chắn sẽ không quay lại, anh tôi ngủ một mình, lát nữa tôi sẽ lén lấy chìa khóa phòng ngủ của anh ấy cho cô, tối cô lén lút mò lên, tôi nói với cô này…”

“Tôi đạp chết anh!” Tề Tiểu Tô làm ra vẻ muốn đá.

Quái quỷ gì vậy, lại bảo cô mò lên giường của Chúc Tường Đông! Coi cô là người thế nào hả!

“Tiểu Tô, bản Hệ thống ủng hộ cô đánh tên này gần chết.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Lại dám cổ vũ cô phản bội Thiếu soái!”

“Cái gì mà phản bội Thiếu soái, Thiếu soái chỉ là sư phụ của tôi.” Tề Tiểu Tô phẫn nộ, cô không muốn bị gắn mác là người phụ nữ của Vệ Thường Khuynh.

Thật đó, người đàn ông của Liên minh các hành tinh đến từ tương lai, nghe không đáng tin biết bao! Còn dùng cách thức như vậy mà xem mặt mấy người phụ nữ rồi…

“Nói tới, Tiểu Nhất, Thiếu soái cũng từng làm những chuyện như vậy với mấy ký chủ trước đây sao?”

Trong đầu Tề Tiểu Tô lại hiện lên cái hôn khẽ chạm môi đó.

Nhưng Hệ thống Tiểu Nhất vẫn chưa trả lời, tiếng Vệ Thường Khuynh đột nhiên vang lên: “Chuyện như nào?”

“Ối!” Tề Tiểu Tô bị doạ, không khỏi chột dạ.

Chúc Tường Viêm trợn mắt nhìn cô một cái: “Tự dưng kinh sợ như vậy làm gì?”

Tề Tiểu Tô không nói nổi.

Vệ Thiếu soái, không phải nói phải nửa tiếng nữa mới có thể ra ngoài sao? Im hơi lặng tiếng chạy ra như vậy rất dọa người đó.

Nhưng đợi cô nhìn rõ bộ dạng Vệ Thường Khuynh lại bị doạ.

Vốn dĩ thực thể của Vệ Thường Khuynh ở trong mắt cô như người thật, bây giờ lại chỉ có bóng người mờ nhạt, nhìn giống như là hình chiếu, căn bản không giống thực thể.

“Tiểu Viêm, có thể để tôi tự đi không? Anh đi làm việc của anh đi.” Cô bị kinh sợ quá độ, cảm thấy Chúc Tường Viêm ở đây sẽ không che giấu được sự khác thường của cô, chỉ đành đuổi anh ta đi.

“Cô suy nghĩ kỹ chuyện tôi vừa nói với cô nhé, thật đó, anh tôi rất không tệ, chỉ cần cô nắm được trái tim anh ấy là được rồi.”

Chúc Tường Viêm đi ra ngoài mấy bước còn quay đầu lại nói một câu như vậy.

Tề Tiểu Tô không nhịn được xoa trán.

Vệ Thường Khuynh mặc dù chỉ là một cái bóng, nhưng vẫn nhìn ra được mặt đen đi: “Suy nghĩ chuyện gì? Nắm giữ trái tim ai?”

“Không, không có, đó chỉ là trẻ con nói linh tinh thôi.” Tề Tiểu Tô nói xong lại không biết rốt cuộc mình đang chột dạ cái gì, cô căn bản cũng không làm gì có lỗi với anh.

“Tề Tiểu Tô, trước khi em muốn làm gì tốt nhất là suy nghĩ cho cẩn thận, nếu như em làm sai cái gì, bản Thiếu soái không ngại ném em vào lỗ đen đâu.”

Uy hiếp đến từ Vệ Thiếu soái vô cùng ác nghiệt.

Nhưng Tề Tiểu Tô phát hiện anh căn bản không ra tay với mình: “Thiếu soái, sao anh lại thành ra như vậy? Truyền số liệu xảy ra vấn đề gì sao?”

“Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?”

“Nghe tin xấu đi.”

Vệ Thường Khuynh “ừm” một tiếng, nói: “Tin xấu chính là, năng lượng ở nơi giam bản Thiếu soái hình như đang giảm bớt rồi, cho nên quần áo dinh dưỡng đặc chế mà bản Thiếu soái mặc trên người sắp hết năng lượng rồi.”

Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Sau đó thì sao? Cái này sẽ ảnh hưởng thế nào?”

Quần áo dinh dưỡng đặc chế lại là cái quỷ gì thế?

Nói tới Tề Tiểu Tô mới phát hiện một vấn đề, trước nay cô chỉ biết Vệ Thường Khuynh bị kẹt ở một chỗ, nhưng chưa từng nghĩ qua, nhiều năm như vậy, anh bị kẹt ở một chỗ, sống thế nào?

Chẳng lẽ chỗ đó còn có núi có nước có đồ ăn sao?

“Chỗ giam cầm bản Thiếu soái không có gì cả, chỉ có gió và không khí, bản Thiếu soái luôn dựa vào quần áo dinh dưỡng đặc chế mặc trên người này để sinh tồn, dựa vào một chút xíu chất dinh dưỡng để sống tiếp, nhưng nếu như nơi này không còn năng lượng nữa, quần áo dinh dưỡng sẽ không có cách nào lấy lượng nước trong không khí nén thành chất dinh dưỡng, bản Thiếu soái sẽ không sống nổi nữa.”

Mặc dù là đang nói mình sắp không sống nổi, nhưng Vệ Thường Khuynh vẫn bình tĩnh dị thường.