Nhưng Chúc Tường Đông lại gật đầu chứng thực lời suy đoán của cô.
“Đúng thế, chính là Đỗ gia đấy.”
Tiểu Tô không nhịn được mà đấm bụp vào vai anh ta một cái: “Chúc Tường Đông, anh là đồ khốn kiếp!” Cô túm cổ áo hắn, kéo lại gần rồi nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: “Có phải anh có thù cũ với ả Hoàng Nhược Mi đó nên mới mượn cơ hội này trả thù lên Đỗ Tử Thăng kia không?”
“Quả thực là có chút ân oán cá nhân.”
Nghe Chúc Tường Đông nói thế, Tề Tiểu Tô không khỏi trợn mắt lên với hắn, cũng không bỏ tay ra mà nhấc chân giẫm mạnh lên chân hắn nghiến một cái không chút nể nang.
Cô hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, càng không để ý bọn họ sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh này, cô chỉ đang thật sự cảm thấy Chúc Tường Đông quá gian xảo, không thể không đề phòng.
Chỉ là đồng ý giúp cô đối phó nhà hàng Minh Phủ Tư Gia để cái nhà hàng đó nhanh chóng đóng cửa thôi, thế mà hắn vừa có thể trả thù được Vu gia đã từng làm tổn thương em trai mình mấy năm trước, đồng thời còn kéo luôn cả Đỗ gia có quan hệ với Hoàng Nhược Mi vào vụ này.
Lòng dạ người này quá sâu, quá giỏi tính kế.
Việc này chắc chắn chưa xong đâu, cô hoàn toàn không đoán được sau đây sẽ còn xảy ra những chuyện gì. Hơn nữa, rõ ràng là cô hoàn toàn không phủi sạch được mối liên quan với chuyện này.
Cô còn phải về thành phố D, mà sau khi quay về, cô cũng không biết ở thành phố D sẽ còn có những gì đang chờ mình nữa.
Vừa nghĩ tới đây thì điện thoại di động của cô vang lên.
Chúc Tường Đông vỗ nhẹ vào tay cô, chớp mắt cười với cô với vẻ bỉ ổi. Tề Tiểu Tô hừ một tiếng, buông hắn ra với vẻ không tình nguyện rồi lôi điện thoại ra nhìn.
Là cuộc gọi của Bạch Dư Tây.
Chúc Tường Đông liếc nhìn một cái, lại nhướng mày: “Bạch Dư Tây? Có rảnh tôi sẽ lại kể cho cô nghe một chút chuyện của Bạch Dư Tây này.”
Tuy rằng trong lòng rất tò mò nhưng giờ Tề Tiểu Tô không có thời gian hỏi, cô nghe máy, giọng Bạch Dư Tây rất nặng nề.
“Tiểu Tô, nhóm Hà Tâm nhận được nhiệm vụ tới thành phố K... đưa em về.”
Lời này làm Tề Tiểu Tô không khỏi thót tim: “Đưa em về ạ?”
“Ừ, nói là hỗ trợ điều tra, nhưng mà em nên chuẩn bị tâm lý đi. Nhà họ Đỗ vẫn luôn tạo áp lực với bên cảnh sát, ông già nhà tôi lại còn ra mặt thay cho bà Vu kia, bên phía nhà hàng Tư Gia đó một mực chắc chắn là em động tay vào chuyện này. Bây giờ tình thế của em rất khó xử.”
Tề Tiểu Tô hiểu rõ ý của Bạch Dư Tây.
Chẳng phải anh ta cho rằng cô đang là người yếu thế nhất sao?
Bạch đổng ra mặt thay cho bà chủ Vu của nhà hàng Minh Phủ Tư Gia, mà Đỗ gia lại là thế lực có ảnh hưởng trong quân đội ở thành phố D, chỉ có cô, dù điều tra như thế nào thì cô cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi không có bối cảnh, không có tiền tài, lại không có người chống lưng, ngay cả họ hàng cũng nghèo rớt mùng tơi chẳng có bản lĩnh gì.
Bởi vậy, chắc chắn chuyện này sẽ đổ lên đầu cô.
Nhưng mà trong lòng Tề Tiểu Tô lại cảm thấy hơi quái quái khi biết chuyện hoa khôi cảnh sát Úc Hà Tâm nhận làm nhiệm vụ này.
Cô vẫn còn nhớ rõ cái đêm mình tham gia thiếu nữ đấu quyền Anh kia, toàn thân ướt sũng lang thang nơi đầu đường, chính Úc Hà Tâm đã đưa cô về nhà cô ta.
“Vậy thì em chờ bọn họ tới thôi, không sao đâu, cảm ơn thầy Bạch ạ!” Lúc trước Bạch Dư Tây từng nhắc nhở cô phải chú ý tới Hoàng Nhược Mi, nhưng vì cô chủ quan, tưởng Hoàng Nhược Mi cũng chỉ là thích phụ nữ chứ không ngờ ả ta lại có tâm lý biến thái như thế, khiến cô suýt chút nữa đã thua trong tay ả rồi.
Tiếng suýt xoa lớn vang lên ở phía bên kia, Tề Tiểu Tô nhanh chóng cúp máy rồi cùng Chúc Tường Đông đi tới bên cạnh Nghiêm lão.
“Tiểu Tề, cháu không sao chứ?” Nghiêm lão vẫy tay với cô, còn Nghiêm Uyển Nghi thì kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
“Không sao ạ!”
“Tiểu Lý, mau báo lại tình huống vừa rồi với Tề tổng đi.”
“Vâng.” Trợ lý Tiểu Lý ngồi ở phía sau bọn họ, nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói chuyện với Tề Tiểu Tô, “Tề tổng, hôm nay mua phôi đá hết hai trăm triệu sáu ngàn vạn, xin hỏi ngài và Nghiêm lão cùng anh Chúc Tường Đông muốn phân chia theo tỷ lệ nào ạ?”
Tiền của bọn họ đều giao cho Tiểu Lý, toàn bộ phôi đá đều do Tề Tiểu Tô mua về nên vẫn chưa phân chia số tiền bỏ ra. Đến giờ Tiểu Lý vẫn toát mồ hôi, anh ta chưa gặp ai tiêu tiền phóng tay như Tề Tiểu Tô. Nhưng mà anh ta cũng thật sự thắc mắc rốt cuộc Tề Tiểu Tô có biết hôm nay cô đã tiêu hết bao nhiêu tiền không.
Quả nhiên, vẻ mặt Tề Tiểu Tô đần ra, “Chỉ tốn hai trăm triệu sáu ngàn vạn thôi á?”
Chỉ...
Người Tiểu Lý hơi run lên, suýt thì ngã xuống.
“Nghiêm lão có ý kiến gì không ạ?”
“Cái này cháu cứ chia đi, ta không có ý kiến gì hết.” Nghiêm lão đáp.
Tề Tiểu Tô hơi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu vậy thì thế này đi, cháu và Nghiêm lão mỗi người bỏ ra một trăm triệu, Chúc lão đại sáu ngàn vạn, lợi nhuận sau này cũng sẽ phân phối theo tỷ lệ này đi.”
Nếu cô đoán không nhầm thì tới đây tập đoàn Lập Hoa sẽ có dao động lớn về tài chính, Nghiêm lão lấy ra một trăm triệu cũng là cố gắng lắm rồi, mà cô đương nhiên cũng không thể làm không công được.
Nghiêm lão và Chúc Tường Đông không có ý kiến gì. Tiểu Lý liền mang theo trợ lý tài vụ đi lo liệu. Nghĩ tới việc mình vừa bỏ ra một trăm triệu Tề Tiểu Tô cũng hơi chột dạ.
Nhưng nghĩ tới Vệ Thường Khuynh, trong lòng cô lại không khỏi chua xót.
Trước kia, Vệ Thường Khuynh từng nói có thể giúp cô nghĩ ra cách kiếm tiền nhanh chóng. Cô không biết anh định làm gì, cho đến lần này, khi cô cần tiền thì Hệ thống Tiểu Nhất mới nói cho cô biết, thực ra phương pháp đó của Thiếu soái rất đơn giản, đó là vào hệ thống tài chính nào đó lấy ra một khoản tiền chuyển vào tài khoản của cô, cô sẽ lập tức trở thành cô nàng tỷ phú.
Sau khi dùng xong, kiếm lại được tiền rồi sẽ lại trả tiền về chỗ cũ, xóa sạch mọi lịch sử giao dịch.
Bởi vì chuyện này là do Hệ thống tác động nên chỉ cần không kéo dài quá lâu thì sẽ không có ai phát hiện ra. Đương nhiên, cũng không thể điều động tiền từ một nơi mà phải điều động từ các ngân hàng lớn khác nhau. Dù có người phát hiện ra thì chỉ cần Hệ thống nhanh chóng xóa sạch mọi dấu vết là được.
Vì thế, lúc trước Tề Tiểu Tô mới có thể lấy được hai trăm triệu ra.
Giờ nếu chỉ dùng tới một trăm triệu thì cô có thể yêu cầu Hệ thống trả lại ngay một trăm triệu còn thừa rồi xóa sạch giao dịch là được. Còn một trăm triệu kia, đợi sau khi đấu đá xong, chờ đội của họ thắng rồi chia lợi nhuận xong thì sẽ lại có tiền. Vì vậy, dù có nhiều tiền như thế nhưng thật ra đều không phải của cô.
Đương nhiên, cô sẽ tuyệt đối không nói chuyện này cho bất kỳ kẻ nào, có lẽ chuyện hôm nay cô có thể lấy ra 200 triệu sẽ làm cho rất nhiều người tra đến chết cũng không tra ra được nguồn cơn.
Quả thực là như thế, sau trận cược đá này, thanh danh của Tề Tiểu Tô lập tức lan truyền, có rất nhiều người tỏ ra hứng thú với cô nên đã đi tra xét tư liệu, kết quả chỉ nhận được một kết luận: “Bối cảnh của Tề Tiểu Tô cực kỳ thần bí”, bởi vì không có bất kỳ ai tra được nguồn tài chính của cô là từ đâu mà có.
Tiếng ồ vang lên từ bên phía Nghê Hào.
Hai máy tách đá cùng hoạt động, phôi đá của các đội đều đã vào vị trí, các đội đều phái người lên giám sát.
Thạch Quỷ đại diện cho Nghê Hào đi mua đá, hắn ta mua đúng mười một viên phôi đá. Có ba máy tách đá chuyên dùng để tách phôi đá mà hắn mua về, tiếng trầm trồ phát ra từ khu vực tách đá bên đó.
“Tách ba viên cùng lúc mà cả ba viên đều có ngọc cấp cao! Ngài Thạch Quỷ không hổ danh là bậc thầy!”
“Phỉ thúy băng cao cấp, hổ phách băng, còn cả phỉ thúy hoa nước trong nữa, đềul à ngọc loại tốt cả!”